“!!!” Diệp Lâm thấy vậy thì giật nảy mình, không ngờ một trăm mét dưới lòng đất lại có một kiến trúc khổng lồ như vậy.
Đúng là rất có tâm khi chỉ dùng nó chứa pháp thân.
Diệp Lâm bước ra khỏi bậc thang, đi vào trong cung điện ngầm.
Có điều, bước chân anh mới vừa chạm xuống mặt đá địa cung, một luồng lực lượng khác thường giống như cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua mặt anh.
Diệp Lâm cảm thấy có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó, anh thấy một con hạc trắng đang lao về phía mình.
“Ơ?” Diệp Lâm giật nảy mình.
Sao lại có hạc trắng trong cung điện ngầm sâu hàng trăm mét dưới lòng đất?
Là vật sống?
Hay là ảo giác?
Đáp án rõ ràng ngay sau đó.
Diệp Lâm muốn tránh hạc trắng, nhưng hai chân lại như rót chì, không nhúc nhích được chút nào.
Ngay tại khoảnh khắc bất ngờ này, hạc trắng giống như làn gió phất qua khuôn mặt Diệp Lâm, rồi bay xuyên qua người Diệp Lâm.
“Là ảo giác hả?”
Diệp Lâm mới vừa thả lỏng một hơi thì lại phát hiện không thích hợp.
Cảm giác cả người mình cứ nhẹ tênh, giống như là sắp bay lên vậy.
Chỉ có khoảnh khắc bị ông Sở bám vào người lúc nãy, anh mới có loại cảm giác này.
Giờ phút này, không ngờ rằng anh lại được cảm nhận rõ ràng lần nữa.
Ngay sau đó, Diệp Lâm bị một màn trước mắt dọa sợ.
Bởi vì anh phát hiện rằng anh đang bay lên, nhưng mà thân thể của anh vẫn còn đứng yên tại chỗ.
“Tôi…”
“Thần hồn ra khỏi cơ thể?”
Diệp Lâm cảm thấy rất chấn động.
Hóa ra con hạc trắng lúc nãy đâm vào anh rồi đâm luôn thần hồn của anh ra ngoài cơ thể.
“Trí tuệ trong vắt, tâm thần an bình; ba hồn trường tồn, hồn không tan mất!”
Diệp Lâm vội vàng hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm Tịnh Tâm thần chú.
Sau đó, thần hồn trở về thân thể một cách tự nhiên như là dòng nước chảy.
“Phì…”
Diệp Lâm thở nhẹ một hơi, thầm nói nguy hiểm thật.
Suýt nữa thì thần hồn đã hoàn toàn ra khỏi cơ thể rồi bị hạc trắng dẫn đi đâu đó rồi!
“Thảo nào ông Sở không chịu tới đây. Nếu ông Sở ở đây thì chắc là thần hồn của ông ấy sẽ bị hạc trắng đâm bay ra ngoài.”
Sau đó, Diệp Lâm phát hiện mỗi khi mình bước lên một bước, đều sẽ gặp đủ loại ảo giác, giống như là nghìn quân vạn ngựa tấn công về phía mình từ các phương hướng.
Diệp Lâm phải ngâm nga Tịnh Tâm thần chú mới có thể thuận lợi bước đi, không còn bị ảo giác ảnh hưởng.
Có thể thấy được một đường nguy hiểm biết bao nhiêu.
Nếu đổi lại là người khác đi vào thì chắc là ba hồn bảy vía đều bị đánh nát thành từng mảnh rồi.
“Xem ra trong cung điện ngầm có chứa huyền cơ, mình không thể sơ sẩy được!”
Sau đó, Diệp Lâm tiếp tục đi lên phía trước.
Chỉ là lần này anh đi rất cẩn thận, không dám sơ ý một chút nào.
Anh tiếp tục đi vài trăm thước, cuối cùng cũng thuận lợi đi hết hành lang tối tăm sâu thẳm, bước vào trong đại sảnh.
Trước mắt là không gian rộng mở thông thoáng.