Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cung tiễn vượn tôn!”

Chưởng giáo Hoa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão khom người thi lễ đưa tiễn.

“Đó… đó là gì vậy?”

Lúc này, Lục Cảnh Sinh chỉ vào chỗ mất mạng lúc nãy của rồng âm, hô lên thành tiếng.

Ở đó có một luồng khí đen mờ mịt dần dần tụ lại, giống như là sương mù, nhanh chóng lan tràn khắp xung quanh.

Thấy vậy, mọi người không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác cả người phát lạnh, nhiệt độ quanh thân lập tức giảm xuống.

“Là hồn rồng!” Diệp Lâm nói: “Hồn rồng chết lần nữa, oán khí lớn hơn nữa!”

Rốt cuộc thì con rồng âm kia tốn biết bao nhiêu thời gian mới trọng sinh. Kết quả vừa trọng sinh lại chết mất, đổi thành người nào cũng không chịu nổi.

Vậy nên con rồng âm kia oan còn hơn Đậu Nga, oán khí bay thẳng lên cao.

Rồng là một sinh vật rất mang thù.

Ví dụ như trong truyền thuyết Kính Hà long vương bị chém, dám lấy mạng Nhân vương; Na Tra chém rồng, cũng gây ầm ĩ cả tam giới.

“Không ổn rồi!”

Chưởng giáo Hoa Sơn thấy vậy thì giật nảy mình.

Tuy rằng vượn tôn xé sống rồng âm, nhưng mà hồn rồng vẫn là cái thứ gây hại cực lớn.

“Mau!” Chưởng giáo Hoa Sơn chỉ huy trái phải: “Mau bày kiếm trận thu hồn rồng!”

Ngay sau đó, kiếm khí tung hoành, đan chéo thành võng, nhốt kín luồng khí đen kia.

Lúc đầu kiếm trận có uy lực rất lớn, hoàn toàn áp chế được hồn rồng hóa thành oán khí.

Nhưng khi hồn rồng dần dần sống lại, khí đen tràn ngập, lớn mạnh hơn nữa.

Cho dù kiếm khí mạnh mẽ áp chế được vạn vật thì cũng khó có thể trói buộc được hồn rồng âm.

Rất nhanh sau đó, hồn rồng giống như là không khí không thể bắt giữ, tản ra khắp nơi, phá tan nhà giam được tạo thành từ kiếm khí, cuối cùng chạy ra bên ngoài tụ lại thành hình.

“Không ổn rồi! Hồn rồng chạy rồi!”

Chưởng giáo Hoa Sơn hô lên, vội vàng di chuyển kiếm khí, tiếp tục bày trận ở gần hồn rồng.

Lặp đi lặp lại chỉ là phí công, cơ bản là không thể nhốt được hồn rồng, ngược lại còn khiến đám trưởng lão thở hồng hộc vì kiệt sức.

“Làm vậy là không nhốt được hồn rồng…” Thiên Cơ Tử nhíu mày, lắc đầu nói: “Cần phải dùng thuật pháp chuyên thu hồn này kia mới được.”

Nhưng đây là điểm yếu của Hoa Sơn.

Rốt cuộc thì Hoa Sơn là danh môn chính phái, sao có thể học công phu thu hồn bắt quỷ tà ác kia chứ?

Trong nhất thời, đám người Hoa Sơn và cả chưởng giáo cũng không thể làm gì hồn rồng.

Tuy rằng Hoa Sơn không có năng lực thu hồn, nhưng lại có thể đánh cho nó hồn phi phách tán.

Có điều, chưởng giáo Hoa Sơn lại có chút không nỡ làm vậy.

Bởi vì ông ta vốn định thu phục hồn rồng, sau đó dung nhập vào đại trận thủ sơn để tăng cường khí thế.

Chỉ là không ngờ qua thêm một lần mất mạng, hồn rồng có nhiều oán khí hơn nữa và khó bắt lấy hơn nữa.

“Để tôi thử xem!”


Lúc này, Diệp Lâm đi lên một bước, chuẩn bị ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK