Bàn tay to xòe ra giống như là một tấm lưới giăng ra trước mặt.
“Muốn chết hả!” Diệp Lám lại chém ra một kiếm.
Thiết Kim Cương không chút đế ý, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Tao luyện thể đã lâu, đao thương đều chém không đứt, cảnh giới nhập hóa, thực lực tương đương tông sư tâm phấm, sao mày có thể làm tao bị thương được!”
Lúc nói chuyện, Thiết Kim Cương đã dùng hai tay của mình đi chụp Cự Khuyết kiếm.
Xoẹt!
Ánh sáng sắc lạnh chợt lóe lên, tay giơ cao kiếm buông xuống.
Đôi tay của Thiết Kim Cương nắm chặt mũi kiếm, dường như là định đoạt kiếm.
Có điều, giây tiếp theo…
Rắc!
Có tiếng đứt gãy vang lên, hai tay của Thiết Kim Cương bị một kiếm chặt đứt!
“A!!!”
Thiết Kim Cương nhìn hai tay rơi xuống đất và hai cánh tay cụt trên người, lập tức đau đớn hét thảm thiết.
Một thân luyện thể mà gã tự hào lại bị đổi phương dùng một kiếm là phá vỡ?
“A!!! Không thể nào!”
Thiết Kim Cương lùi ra sau một bước, sau đó cắn răng một cái, lao nhanh về phía Diệp Lâm.
Dùng thế của đầu sắt đánh một một đòn!
Vèo!
Diệp Lâm sẽ không cho gã bất cứ một cơ hội đánh trả nào.
Anh lại chém ra một kiếm. Tuy rằng cách nhau vài thước, nhưng mà một kiếm của anh lại tung bay kiếm khí, giống như một sợi xích dài, trực tiếp xé rách ngực của Thiết Kim Cương, để lộ xương cốt và nội tạng bên trong.
“A…” Thiết Kim Cương lại kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, gã ngã ra sau, rơi vào trong vũng máu.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Diệp Lâm dùng quyền đánh Mị Kim Cương, dùng kiếm chém Thiết Kim Cương, cả quá trình chỉ tốn hơn mười phút.
Thấy Diệp Lâm trước sau chém giết cả ba đại kim cương giống như là chém dưa xắt rau, mọi người xung quanh đều sợ ngáy người.
“ơ… thật là khó tin mà!”
Người nhà họ Trương xem mà ngây ngấn cả người.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có ai dám tin rằng ba đại tướng dưới trướng Tọa Sơn Điêu, hoành hành Phụng Thiên vài chục năm, lại bị người chém giết trong cùng một lúc.
Hơn nữa, bọn họ gần như là bị nghiền áp, không hề có sức phản kháng.
Lúc mọi người ở hiện trường rơi vào trong cơn chấn động…
Diệp Lâm vẫn chưa dừng tay. Ba thanh kiếm ngắn ở trong hộp kiếm đã trước sau bay lên cao, bay thẳng về phía trần nhà trong đại sảnh.
Một tiếng ‘âm lớn vang lên.
Xà nhà trên trần nhà trong đại sảnh rộng lớn bị đâm ra một lổ thủng.
Ba thanh kiếm vòng ở xung quanh, dường như hình thành một lưới kiếm kín kẽ, bao vây một bóng dáng đang ấn núp.
“Tọa Sơn Điêu!”
Diệp Lâm hét lên: “Nếu tới rồi thì cần gì phải lén lút ở trên đó?”
“Cút xuống dưới cho tao!”
Anh còn chưa nói xong, một tiếng ‘âm lại vang lên.
Dưới sự ép buộc của ba thanh kiếm, một bóng dáng vạm vỡ giống như hắc thạch từ trên trời rơi xuống, nện mạnh xuống chính giữa đại sảnh.
“Muốn chết hả!” Diệp Lám lại chém ra một kiếm.
Thiết Kim Cương không chút đế ý, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Tao luyện thể đã lâu, đao thương đều chém không đứt, cảnh giới nhập hóa, thực lực tương đương tông sư tâm phấm, sao mày có thể làm tao bị thương được!”
Lúc nói chuyện, Thiết Kim Cương đã dùng hai tay của mình đi chụp Cự Khuyết kiếm.
Xoẹt!
Ánh sáng sắc lạnh chợt lóe lên, tay giơ cao kiếm buông xuống.
Đôi tay của Thiết Kim Cương nắm chặt mũi kiếm, dường như là định đoạt kiếm.
Có điều, giây tiếp theo…
Rắc!
Có tiếng đứt gãy vang lên, hai tay của Thiết Kim Cương bị một kiếm chặt đứt!
“A!!!”
Thiết Kim Cương nhìn hai tay rơi xuống đất và hai cánh tay cụt trên người, lập tức đau đớn hét thảm thiết.
Một thân luyện thể mà gã tự hào lại bị đổi phương dùng một kiếm là phá vỡ?
“A!!! Không thể nào!”
Thiết Kim Cương lùi ra sau một bước, sau đó cắn răng một cái, lao nhanh về phía Diệp Lâm.
Dùng thế của đầu sắt đánh một một đòn!
Vèo!
Diệp Lâm sẽ không cho gã bất cứ một cơ hội đánh trả nào.
Anh lại chém ra một kiếm. Tuy rằng cách nhau vài thước, nhưng mà một kiếm của anh lại tung bay kiếm khí, giống như một sợi xích dài, trực tiếp xé rách ngực của Thiết Kim Cương, để lộ xương cốt và nội tạng bên trong.
“A…” Thiết Kim Cương lại kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, gã ngã ra sau, rơi vào trong vũng máu.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Diệp Lâm dùng quyền đánh Mị Kim Cương, dùng kiếm chém Thiết Kim Cương, cả quá trình chỉ tốn hơn mười phút.
Thấy Diệp Lâm trước sau chém giết cả ba đại kim cương giống như là chém dưa xắt rau, mọi người xung quanh đều sợ ngáy người.
“ơ… thật là khó tin mà!”
Người nhà họ Trương xem mà ngây ngấn cả người.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có ai dám tin rằng ba đại tướng dưới trướng Tọa Sơn Điêu, hoành hành Phụng Thiên vài chục năm, lại bị người chém giết trong cùng một lúc.
Hơn nữa, bọn họ gần như là bị nghiền áp, không hề có sức phản kháng.
Lúc mọi người ở hiện trường rơi vào trong cơn chấn động…
Diệp Lâm vẫn chưa dừng tay. Ba thanh kiếm ngắn ở trong hộp kiếm đã trước sau bay lên cao, bay thẳng về phía trần nhà trong đại sảnh.
Một tiếng ‘âm lớn vang lên.
Xà nhà trên trần nhà trong đại sảnh rộng lớn bị đâm ra một lổ thủng.
Ba thanh kiếm vòng ở xung quanh, dường như hình thành một lưới kiếm kín kẽ, bao vây một bóng dáng đang ấn núp.
“Tọa Sơn Điêu!”
Diệp Lâm hét lên: “Nếu tới rồi thì cần gì phải lén lút ở trên đó?”
“Cút xuống dưới cho tao!”
Anh còn chưa nói xong, một tiếng ‘âm lại vang lên.
Dưới sự ép buộc của ba thanh kiếm, một bóng dáng vạm vỡ giống như hắc thạch từ trên trời rơi xuống, nện mạnh xuống chính giữa đại sảnh.