Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ông cháu Thiên Cơ Tử từng tận mắt nhìn thấy Diệp Lâm giết một nhà Hứa Đại Mã Bổng núi Ưng Chủy.

So với trước đây, Diệp Lâm của hiện giờ có thực lực mạnh hơn, lệ khí cũng tăng nhiều hơn.

Sau một trận chém giết khá lâu, toàn bộ đỉnh Răng Ninh chỉ còn có vài người.

Đám người còn sống tụ lại một chỗ, sợ tới mức run bần bật, không còn ý chí chiến đấu, mặc kệ người ta chém giết mình.

Có điều, trước khi chết, bọn họ còn một vấn đề muốn biết cho rõ ràng.

“Anh… là ai vậy?”

“Đỉnh Răng Nanh chúng tôi… không thù không oán với anh, vì sao anh lại ra tay tàn nhẫn như vậy hả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười lạnh lùng: “Không thù không oán hả?”

“Lúc bọn mày muốn đoạt sản nghiệp dược phẩm của tao, thậm chí lúc bọn mày phóng hỏa ở Phụng Thiên, bọn mày có nghĩ đến chuyện tao và bọn mày không thù không oán hay không?”

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, rồi lần lượt nhận ra được thân phận của người trước mắt.

“Anh chính là Diệp Lâm – người giết sạch một nhà Hứa Đại Mã Bổng núi Ưng Chủy đấy hả?” Một người hô lên.

Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Đúng vậy, là tôi.”

“Hiện nay Phụng Thiên đang nằm trong sự khống chế của tao. Vậy mà đám cổ võ núi Trường Bạch bọn mày lại ngo ngoe rục rịch muốn đoạt đồ của tao?”

“Lần này tao đến đây để san bằng núi Trường Bạch, giết sạch đám người còn sót lại!”

“Kẻ nào dám đối đầu với tao, giết không tha! Kẻ nào muốn chia sản nghiệp của tao, càng thêm giết không tha!”

Không phải là Diệp Lâm tàn nhẫn độc ác, mà là thương trường giống như chiến trường, tôi yếu bạn mạnh, tôi mạnh bạn mới chịu kính trọng tôi.

Nếu hôm nay không có Diệp Lâm thay đổi cục diện Phụng Thiên, thì chắc là sản nghiệp khó lắm mới dựng lên đã bị đám cổ giả núi Trường Bạch chia cắt sạch sẽ rồi.

Bọn họ thậm chí còn sẽ nâng đỡ một tên Tọa Sơn Điêu khác để chia một bát canh từ các loại sản nghiệp lớn nhỏ trong Phụng Thiên.

Chỉ là Diệp Lâm xuất hiện, phá vỡ sự cân bằng vốn có.

“Diệp đại nhân tha mạng!”

“Bọn tôi không dám đối đầu với anh nữa!”

“Sau này, toàn bộ đỉnh Răng Nanh đều sẽ nghe lệnh của anh…”

Đối mặt với mấy chục người xin tha mạng, Diệp Lâm cười ra tiếng: “Đỉnh Răng Nanh bọn mày sắp bị tao giết sạch sẽ rồi, tha cho vài người bọn mày thì có tác dụng gì chứ?

Vèo!

Diệp Lâm vừa dứt lời là chém ra một kiếm.

Máu tươi tung tóe!

Chỉ trong chốc lát, đỉnh Răng Nanh chỉ còn lại một người cuối cùng.

Lúc này, gã trợn mắt há mồm, thậm chí quên mất hô hấp, mặt mày đầy vẻ sợ hãi, bên dưới chảy ra nước tiểu, dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm.

Ở trong mắt gã, Diệp Lâm giống như là ma quỷ vậy.

Nhưng mà, anh ta thà rằng đi gặp quỷ cũng không muốn sống không bằng chết như bây giờ.

“Anh… có giết hay không hả… mau giết tôi nhanh nhanh đi…”

Quá trình chờ chết rất khổ sở, thật sự là sống một giây bằng một năm.

Có điều, gã chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Diệp Lâm giết mình, khiến gã càng thêm sợ hãi và bất an.

Nếu không phải gã sợ hãi đến mức không khống chế được tiểu tiện, tay chân mềm nhũn ra, thì gã đã tự sát rồi.

Con mẹ nó đáng sợ quá đi!

Diệp Lâm không định đuổi tận giết tuyệt. Anh cố ý để lại một người để đi truyền lời thay anh.

“Giữ một mạng của mày, là vì để mày đi thông báo với năm đỉnh khác là mau lại đây chịu chết!”


Nghe vậy, gã sửng sốt, thầm nghĩ mình nghe lầm rồi hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK