Dám khinh thường bảy nhà bọn họ hả?
Thượng Quan Khánh Hồng đứng dậy, quay đầu lại liếc một cái, cười lạnh nói: “Chỉ sợ là đỉnh Ưng Chủy núi Trường Bạch các người không có cơ hội đó đâu!”
“Tôi sẽ tự mình lấy mạng của thằng nhãi kia!”
Vừa dứt lời, Thượng Quan Khánh Hồng lập tức lên sân chuẩn bị tỷ thí.
Trong nháy mắt, Diệp Lâm và Thượng Quan Khánh Hồng đều đã vào vị trí.
Một cuộc đại chiến sắp nổ ra.
Những vị khách đến xem náo nhiệt bỗng trở nên thích thú và bắt đầu la hét.
"Đặt cược, đặt cược đi nào, ai sẽ thắng đây!"
"Không phải thắng bại của trận đấu này đã quá rõ ràng rồi hay sao?"
"Nếu tên nhóc bình thường đó có thể đánh bại võ cổ giả, tôi sẽ chạy khỏa thân luôn!"
Mọi người đều thấy Thượng Quan Khánh Hồng xuất thân từ một gia tộc võ cổ, có tư chất phi thường nên đều đánh giá cao anh ta.
Mặt khác, Diệp Lâm lại là người tầm thường, xung quanh không có cao thủ nào, đơn độc đứng trên võ đài, khí thế quá yếu đuối.
"Ông nội! Ông tính xem cơ hội chiến thắng của chàng trai họ Diệp đó là bao nhiêu?"
Lúc này, ngồi ở phía bên kia sân khấu là một nhóm khách đến từ môn phái bói toán, một trong Ngũ Môn.
Người cầm đầu là một ông già râu bạc trắng, vuốt nhẹ bộ râu, cười nói: "Còn cần lãng phí sức lực tính toán thế trận áp đảo như vậy sao?"
"Chuyện đời khó đoán!" Cháu trai ở bên cạnh nói: "Nhìn thiếu niên này trông rất bình tĩnh, dường như không hề sợ hãi!"
"Không biết sự tự tin của anh ta đến từ đâu."
"Tục ngữ có câu, chuyện khác thường chắc chắn có điều kì lạ! Ông nội, nếu không phiền thì ông cứ tính thử xem!"
Môn phái bói toán là một trong năm môn phái võ cổ, chuyên bói toán và suy luận để biết quá khứ và tương lai.
"Được!" Ông già tóc trắng lấy ra một đồng tiền cổ rồi tung lên.
Thắng hay bại đều nằm ở một mặt!
Mọi người xung quanh đều dõi theo đồng xu đến khi nó rơi xuống đất và quay tròn.
Sau khi dừng lại một lúc, nó lại đứng trên mặt đất gồ ghề mà không hề đổ xuống.
"Hả?" Ông già không khỏi kêu lên: "Thật kỳ lạ!"
Rõ ràng đó là tình thế áp đảo, nhưng kết quả bói toán dường lại chỉ ra rằng đây là một trận chiến khó phân thắng bại?
Ông lão không khỏi ném thêm lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, đồng xu đứng trên mặt đất mà không rơi xuống!
"Ông à! Điều này có nghĩa là gì? Kết quả như thế nào?"
Cháu trai ở một bên tò mò hỏi.
Ông lão tung đồng xu cổ ba lần liên tiếp, kết quả như nhau.
Sau đó, ông già không khỏi nhìn về phía chàng trai trẻ trên võ đài.
"Quả nhiên là chuyện đời khó lường!"
"Chỉ sợ bảy gia tộc sẽ chịu tổn thất lớn trong trận chiến này!"
"Mau! Cược cho cậu trai họ Diệp này đi! Đặt cược tất cả số tiền mang theo, trận này nhà Thượng Quan sẽ thua!"
Cùng lúc đó.
Lữ Đạo Hiên, quan chủ của Bạch Vân Quan cũng đang âm thầm đánh giá Diệp Lâm.
Vốn dĩ món quà hào phóng từ nhà họ Ninh đã khiến Lữ Đạo Hiên nghiêng về đối phương hơn.
Còn Diệp Lâm thì không hề chủ động tới thăm, cũng chỉ mang tay không tới đây?
Hừ, thật đúng là không biết lễ nghĩa, không biết sống chết!