“Tóm lại, các đối thủ lần này của anh đều là cao thủ dùng kiếm.” Tần Tuyết Dung tốt bụng nhắc nhở: “Anh có Kinh Hồng và Cự Khuyết, chắc là có thể đánh trả được.”
“Chỉ sợ là bảy thị hợp tác với nhau để luân chiến với anh, khiến anh phải chiến đấu liên tục.”
Ở trong mắt Tần Tuyết Dung, dù Diệp Lâm có mạnh đến thế nào thì cũng sẽ rất khó để đánh bảy trận liên tiếp.
Huống chi, bảy thị gửi chiến thư chính là kiểu chỉ có đánh đến chết mới thôi.
Lại nói, dù cho Diệp Lâm có vượt qua bảy trận, nhưng mà vẫn có người lên khiêu chiến nữa thì sao?
Diệp Lâm thế nào cũng bị kiệt sức.
Tóm lại, ở trong mắt Tần Tuyết Dung, Diệp Lâm dùng sức của một người đi tiếp nhận khiêu chiến của bảy thị cổ võ là có chút miễn cưỡng.
Bởi vậy, Tần Tuyết Dung cảm thấy vẫn nên tránh đi mũi nhọn, đừng tiếp nhận loại khiêu chiến không công bằng kia thì hơn.
“Loại quyết đấu này không công bằng một chút nào!”
Lúc này, Triệu Uyển Đình không nhịn được nói: “Luân chiến cái gì chứ? Đây có khác gì một đám người đánh một người?”
“Đúng vậy!” Mọi người nghe vậy cũng sôi nổi lên tiếng phụ họa: “Diệp tiên sinh, tuy rằng chúng tôi không rõ ràng tình huống cụ thể thế nào, nhưng mà với cái loại so tài không công bằng kia, chúng ta vẫn nên không đồng ý thì tốt hơn.”
“Hoặc là 1vs1 công bằng so tài một trận. Hoặc là không cần so tài nữa.”
Tần Tuyết Dung cũng nói thêm: “Anh có thể dùng lý do trên để từ chối khiêu chiến, sau đó đưa ra yêu cầu ứng chiến là chỉ so một trận.”
“Không cần thiết.” Diệp Lâm không hề sợ hãi: “Với tôi thì đánh một trận và đánh mười trận không có gì khác nhau cả.”
“Nếu bảy thị muốn đánh thì cứ đánh thôi. Tôi sẽ đánh một hơi cho bọn họ chịu phục, để tránh sau này bọn họ đi tìm tôi gây ầm ĩ nữa.”
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều giật mình.
Mọi người không biết Diệp Lâm lấy tự tin từ đâu ra mà dám đi tiếp nhận khiêu chiến của bảy thị cổ võ.
Có điều, Diệp Lâm đã nói vậy rồi, mà với hiểu biết của bọn họ về Diệp Lâm, bọn họ không đi khuyên nữa, chỉ có thể chúc Diệp Lâm may mắn thôi.
“Vậy chúng tôi chúc Diệp tiên sinh sẽ chiến thắng trở về!”
Mọi người sôi nổi nâng ly.
Tần Tuyết Dung thấy vậy thì bất đắc dĩ cười khổ.
“Nếu anh cứ muốn ứng chiến cho được, thì tốt nhất là nên đi thăm quan chủ Bạch Vân Quan trước.”
Tần Tuyết Dung tiếp tục nói: “Bởi vì địa điểm quyết chiến là Bạch Vân Quan, Yến Kinh. Khi ấy, các đạo trưởng trong Bạch Vân Quan sẽ giữ chức trọng tài.”
“Trong Bạch Vân Quan có khá nhiều cao nhân thực lực cực kì cao vào đời.”
“Đến lúc ấy, nếu anh có gặp bất cứ bất công hoặc nguy hiểm nào thì có lẽ bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ.”
“Vậy nên anh phải giữ một mối quan hệ tốt với bọn họ.”
Bạch Vân Quan hả?
Diệp Lâm gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ rồi: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Sau khi ăn xong bữa cơm, cả đám người đều tách ra.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Diệp Lâm chuẩn bị đưa Susan về nhà.
Trong khoảng thời gian qua, mình vì quá bận rộn nên chưa có nhiều thời gian đi cùng Susan.
“Được thôi!” Susan vui vẻ đồng ý.
Lúc đưa Susan đến cửa tiểu khu, Susan đang do dự có nên mời Diệp Lâm vào nhà chơi hay không…
Ngay lúc này, một chiếc xe điện chạy như bay đến.