“Thẩm đại nhân, ông còn thất thần làm gì? Mau tuyên bố đi!”
Nghe vậy, Thẩm Thường Thanh chợt hồi hồn từ cơn chấn động, do dự không nói.
“Không thể đợi được nữa!”
“Nếu để anh ta lên chức chiến thần thì chúng ta không động đến anh ta được nữa!”
Lúc này, một đám người đứng ngoài cùng, tách đám người phía trước ra, lao vào bên trong.
“Họ Diệp kia, nghe nói mày tuyên bố sau khi lên chức chiến thần, mày sẽ tiêu diệt Thanh Môn nước ngoài bọn tao?”
“Hôm nay, một nửa chiến lực Thanh Môn nước ngoài bọn tao đến đây để gặp mày, mày có dám tiếp chiến hay không?”
Ngay sau đó, trong ngoài giáo trường thay đổi bất ngờ.
Hàng trăm người dáng vẻ đáng nghi bao vây lại từ bốn phương tám hướng. Người nào cũng có vẻ tàn ác, tràn đầy sát khí, giống như là muốn nuốt chết Diệp Lâm ở giữa sân.
“Bọn họ là ai vậy?”
“Nghe giọng nói của bọn họ, hình như là đến từ Thanh Môn nước ngoài!”
“Thanh Môn? Chẳng lẽ là tổ chức lớn nhất nước ngoài do con cháu người Đại Hạ thành lập đấy hả?”
Nghe đến cái tên Thanh Môn, mọi người ở hiện trường đều hiện lên vẻ ngạc nhiên sợ hãi.
Không ngờ cuộc chiến tuyển chọn chiến thần còn chưa xong thì đã có thế lực Thanh Môn trà trộn vào rồi, khiến cho cuộc chiến hôm nay đột nhiên xảy ra vấn đề.
Còn Lục Cảnh Sinh một trong tám kỵ Ung Châu, khi biết một thân phận khác của người trẻ tuổi trước mắt là chủ nhân của Long Môn thì cảm thấy chấn động.
“Hóa ra anh ta chính là… Long Vương mới đó hả?”
Bên kia, khu vực nhà nước.
“Đó là… một trong ba đầu sỏ của Thanh Môn nước ngoài… Ôn Thần Phùng Vô Tật!”
Bộ trưởng Bộ quốc phòng Thẩm Thường Thanh không nhịn được lộ ra vẻ mặt chấn động khi thấy người mặc đồ đen cầm đầu: “Sao… anh ta lại đến đây?”
“Thanh Môn? Ba đầu sỏ? Là ai vậy?” Hàn Sơn Hà hằng năm ở trong quân, không nghe nói đến mấy cái tổ chức lộn xộn ở bên ngoài.
“Ông không biết ba đầu sỏ của Thanh Môn hả?” Đoạn Thiên Hào khinh thường nói: “Bọn họ là ba người mạnh nhất Thanh Môn, gồm có: Hạn Tai, Hồng Ma và Ôn Thần.”
“Tôi từng nghe nói về Thanh Môn, nhưng mới lần đầu nghe nói về ba đầu sỏ!” Hàn Sơn Hà nói: “Tôi không đi nước ngoài, cần biết bọn họ làm cái gì?”
“Ba đầu sỏ rất lợi hại hả? Mà dù có lợi hại, nhưng dám đến Đại Hạ chúng ta gây chuyện, tôi một thương đâm chết bọn họ!”
Thẩm Thường Thanh buồn rầu: “Nói đến cùng thì người Thanh Môn đều là con cháu Đại Hạ ta, từ trước đến nay đều sống nước giếng không phạm nước sông với chúng ta, thậm chí còn che chở đồng bào chúng ta ở nước ngoài.”
“Hơn nữa, Thanh Môn và Đại Hạ đã kí kết với nhau, Thanh Môn sẽ không phát triển thế lực của bọn họ trong Đại Hạ.”
“Lần này Thanh Môn đột nhiên phái ra nhiều cao thủ như vậy, đúng là có chút kỳ lạ!”
Hàn Sơn Hà hừ lạnh: “Nghe giọng điệu của bọn họ là hướng về phía thằng em tôi!”
Đoạn Thiên Hào nói: “Hay là ông hỏi thử thằng em ông xem vì sao lại chọc tới nhiều người Thanh Môn như vậy?”
“Mặc kệ hết!” Hàn Sơn Hà không sao cả mà nói: “Dù sao ở ngay trước mặt tôi là không được ức hiếp thằng em tôi!”
Giờ phút này, một trong ba đầu sỏ Thanh Môn là Ôn Thần Phùng Vô Tật nhìn Diệp Lâm từ trên cao xuống.
“Họ Diệp kia, mày dám tiếp chiến không?” Phùng Vô Tật lặp lại lần nữa.
“Có cái gì mà không dám?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Dù tôi không phải là chiến thần thì tôi cũng có thể san bằng Thanh Môn các ông!”
“Hay lắm! To gan lắm!” Phùng Vô Tật nói rồi ném một thứ cho Diệp Lâm: “Cầm đi!”
“Nhận Thiên Sát Lệnh của Thanh Môn tao, cuộc chiến giữa mày và Thanh Môn tao chính thức bắt đầu, không chết là không ngừng!”
Thiên Sát Lệnh?