Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trong cổ võ có ba núi năm môn bảy thị.”

“Ba núi là sự tồn tại mạnh nhất trong cổ võ, bao gồm núi Côn Luân, núi Thiên, núi Trường Bạch.”

Diệp Lâm gật đầu. Trong chuyến đi Phụng Thiên, anh đã có đợt đánh nhau ban đầu với cổ võ giả núi Trường Bạch.

Lúc nghe Diệp Lâm nói đã từng đánh nhau với cổ võ giả núi Trường Bạch, Tần Tuyết Dung cực kì giật mình, không biết anh còn có bao nhiêu kẻ thù nữa đây?

Thậm chí trong trận khiêu chiến lần này, có khi nào núi Trường Bạch sẽ mượn cớ trả thù hay không?

“Năm môn là năm đại Huyền Môn: Sơn, Y, Mệnh, Bặc, Tướng!”

“Năm môn ai cũng có sở trường riêng. Tuy rằng năm môn không bằng ba núi về mặt quy mô và số lượng, nhưng mà về mặt năng lực cá nhân, người nào cũng có bản lĩnh quỷ thần khó lường, không hề thua kém cổ võ giả.”

Năm thuật của Huyền Môn?

Diệp Lâm từng nghe nói rồi.

“Tiếp đến là bảy thị.” Tần Tuyết Dung nói: “Chính là bảy đại dòng họ chúng tôi, dùng gia tộc làm chi nhánh. Tuy rằng bảy tộc người người đông đảo, nhưng lại không đông đảo bằng ba núi và năm môn, thực lực cá nhân cũng hơi kém hơn một chút.”

“Có điều, bảy thị chúng tôi có một điểm chung.”

“Là gì vậy?” Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Đó chính là… dùng kiếm!” Tần Tuyết Dung nói: “Bảy thị sở trường dùng kiếm, chỉ là kiếm pháp của mỗi thị đều khác nhau.”

“Có điều, nghe nói kiếm thuật của bảy thị chúng tôi từng bắt nguồn từ một nhà.”

“Đó là một sự tồn tại khủng bố đã từng đứng trên cả ba núi.”

Nói đến đây, Tần Tuyết Dung hơi khựng lại, dường như là chỉ cần nghĩ đến thôi là đã đủ bất kính rồi, huống chi là dùng lời nói để biểu đạt sự khủng bố kia.

“Là gì vậy?” Diệp Lâm lại tò mò hỏi.

Tần Tuyết Dung hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Đã từng đứng trên ba núi năm môn bảy thị là một tiên!”

“Một tiên?” Diệp Lâm giật mình: “Sao gọi là một tiên?”

Tần Tuyết Dung cuối cùng cũng nói ra cái từ ngữ bị cấm nói trong gia tộc: “Lục địa kiếm tiên!”

Lục địa kiếm tiên?

Nghe cái tên này, mọi người ở đây đều giật nảy mình.

Cho dù là người thường, không hiểu võ đạo như Triệu Uyển Đình, khi nghe cái tên kia cũng cảm thấy không bình thường.

“Lục địa kiếm tiên? Chẳng lẽ là cái loại kiếm tiên giống trong phim hả?”

“Ai biết! Đây là chuyện của cao nhân, bớt hỏi thăm đi!”

Mọi người đều nhỏ giọng tò mò bàn tán.

Kể cả Diệp Lâm cũng chưa từng nghe nói về lục địa kiếm tiên. Cho dù là các vị sư phụ trong ngục giam, bọn họ cũng chưa từng nhắc tới.

Tần Tuyết Dung nói: “Tôi nhớ rõ lúc nhỏ, câu cửa miệng của đám trưởng lão trong tộc là: Bầu trời kính trọng thần. Mặt đất mạnh nhất là kiếm tiên.”

“Vậy sao hiện giờ không còn một tiên nữa?” Diệp Lâm tò mò hỏi.

Tần Tuyết Dung lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Nhưng có thể khẳng định là bảy thị chúng tôi và lục địa kiếm tiên có một mối quan hệ gì đó.”

“Ví dụ như Kinh Hồng kiếm bị anh đoạt đi, nghe nói nó là một trong các thanh kiếm của lục địa kiếm tiên.”

“Ồ!” Diệp Lâm lại giật mình.

Anh chợt nghĩ có khi nào hộp kiếm cũng từng là của kiếm tiên hay không? Nếu không thì sao nó có thể dễ dàng thu Kinh Hồng, Cự Khuyết vào trong như thế?

Tần Tuyết Dung tò mò quan sát Diệp Lâm, trong lòng cũng có chung thắc mắc.

Không biết người trước mắt có mối quan hệ gì với lục địa kiếm tiên từng là một sự tồn tại khủng bố trong giới cổ võ?


Nếu không thì vì sao anh ta giết người người nhà họ Tần, ông nội mình lại bảo mình đi tiếp cận anh ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK