Cái gì?
“Phụt…” Diệp Lâm vừa uổng một ngụm trà, lập tức phun ra hết.
Giang Đường cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía ông nội mình, không ngờ ông cụ lại thẳng thừng như thế.
“Haizz…” Hoa Quốc Đống ngồi đối diện nghe vậy thì tan nát cõi lòng.
Anh ta còn định phấn đấu khẳng định bản thân, nào ngờ nhà họ Giang lại đi coi trọng sư phụ mình… Rốt cuộc thì mình lại tìm được lý do nằm yên cho thời gian sắp tới rồi!
“Cậu than thở cái gì?” Hoàng Tiềm ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cậu không vui khi Long Vương có thế cưới được một cô vợ xinh đẹp hay sao?”
“Vui! Tôi đương nhiên là vui thay sư phụ tôi rồi!” Hoa Quốc Đổng còn nói cái gì được nữa, đương nhiên là phải chúc phúc rồi.
Hai cha con Giang Hải Đào và Giang Lãng cũng cực kì thưởng thức thiếu niên anh hùng như Diệp Lâm. Nếu có thể nhận anh làm con rể thì bọn họ vô cùng vui lòng.
“Cha, lần này chúng ta không mưu mà hợp!”
Giang Hải Đào cười nói: “Thật ra thì từ lần đầu nhìn thấy Diệp Lâm, con cũng đã có suy nghĩ này rồi.
Giang Lãng cũng cười nói: “Em gái luyện võ từ nhỏ, gan dạ sáng suốt, đàn ông bình thường sẽ không lọt vào mắt em ấy, cháu thấy Diệp tiên sinh rất thích hợp!”
“Cháu đồng ý việc hôn nhân này!”
Cuối cùng, Giang Vệ Quốc cười tủm tỉm nhìn về phía Diệp Lâm, hỏi ý kiến của anh: “Cậu Diệp, ý của cậu thế nào? Có muốn hẹn hò với cháu gái tôi không?”
“À thì…” Diệp Lâm khó xử: “ông Giang, các ông đừng lấy loại chuyện này ra nói đùa.”
“Hả?” Giang Vệ Quốc nghiêm mặt nói: “Cậu nhìn tôi giống nói đùa lắm hả?”
Thấy Diệp Lâm cứ từ chối mãi, Giang Đường vốn dĩ có chút ngại ngùng không nhịn được hỏi: “Có phải là anh chê tôi xấu không?”
“Không phải!” Diệp Lâm nói: “Cô rất xinh đẹp!”
“Vậy là anh chê tôi yếu?” Giang Đường lại hỏi.
“Không phải!” Diệp Lâm cười khố lắc đầu.
“Hừ, anh đừng tưởng rằng hiện tại thực lực của tôi không bằng anh, anh liền có thể coi
thường tôi. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ trở nên mạnh như Kim võ thần đội cận vệ Yến Kinh. Đến khi ấy, tôi mới là người coi thường anh!”
Giang Đường chí hướng cao lớn, coi Kim Lũ
Y – người được gọi là nữ võ thần, cũng là người nổi bật nhất Đại Hạ hiện nay là tấm gương.
“ơ, phải rồi, anh cũng đến từ Yến Kinh đúng không? Chắc là anh cũng biết chỉ huy sứ Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh hả?”
Diệp Lâm gật đầu.
Anh biết nhiều lắm.
Giang Đường có chút hâm mộ nói: “Thế nào cũng sẽ có ngày tôi trở nên mạnh như Kim võ thần!”
Nghe vậy, Diệp Lâm lại cười khổ, thầm nghĩ cô đừng giống cô ta thì tốt hơn. Nếu cô giống cô ta thì chắc chắn cô sẽ coi tôi là kẻ thù.
“Anh cười cái gì?” Giang Đường hỏi tiếp: “Có phải là cười tôi không biết tự lượng sức mình hay không?”
“Không phải.” Diệp Lâm vội vàng giải thích.
“Nghe nói tháng sau anh định đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu?” Giang Đường chợt đối đề tài.
“Đúng vậy,” Diệp Lâm gật đầu.
“Vậy anh có dám đánh cuộc với tôi không?” Giang Đường ngẩng đầu lên hỏi.
“Đánh cược?” Diệp Lâm sửng sốt: “Đánh cuộc cái gì?”
Giang Đường đáp: “Nếu tương lai tôi có thế trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên kế từ khi Đại Hạ thành lập, thì có nghĩa là tôi xứng đôi với anh, không phải nhà họ Giang chúng tôi trèo cao.”
“Đến khi ấy, anh phải cưới tôi!”
Từ khi Đại Hạ thành lập cho đến ngày hôm nay, đã có hơn một trăm vị chiến thần, nhưng chưa có một vị chiến thần nào là nữ.
Kể cả Kim Lũ Y được người ta gọi là nữ võ thần, được chiến thần u Châu coi là người nổi nghiệp, thì cô ta cũng chỉ là người có hi vọng trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên, chứ chưa thể tiếp nhận vị trí chiến thần của cha nuôi được.
Cho dù có chiến thần u châu đề cử, thì cô ta cũng cần phải trải qua nhiều khảo nghiệm và khiêu chiến mang tính khó khăn cực mạnh mới được.
Muốn trở thành một vị chiến thần trấn thủ một châu, nói dễ hơn làm!
“Anh dám đánh cuộc với tôi không?” Giang Đường kiêu ngạo hỏi.
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Nếu tôi
thua thì tôi bỗng dưng được một cô vợ? Vậy nếu tôi thẳnq thì tôi có chỗ tốt qì đây?”
“Phụt…” Diệp Lâm vừa uổng một ngụm trà, lập tức phun ra hết.
Giang Đường cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía ông nội mình, không ngờ ông cụ lại thẳng thừng như thế.
“Haizz…” Hoa Quốc Đống ngồi đối diện nghe vậy thì tan nát cõi lòng.
Anh ta còn định phấn đấu khẳng định bản thân, nào ngờ nhà họ Giang lại đi coi trọng sư phụ mình… Rốt cuộc thì mình lại tìm được lý do nằm yên cho thời gian sắp tới rồi!
“Cậu than thở cái gì?” Hoàng Tiềm ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cậu không vui khi Long Vương có thế cưới được một cô vợ xinh đẹp hay sao?”
“Vui! Tôi đương nhiên là vui thay sư phụ tôi rồi!” Hoa Quốc Đổng còn nói cái gì được nữa, đương nhiên là phải chúc phúc rồi.
Hai cha con Giang Hải Đào và Giang Lãng cũng cực kì thưởng thức thiếu niên anh hùng như Diệp Lâm. Nếu có thể nhận anh làm con rể thì bọn họ vô cùng vui lòng.
“Cha, lần này chúng ta không mưu mà hợp!”
Giang Hải Đào cười nói: “Thật ra thì từ lần đầu nhìn thấy Diệp Lâm, con cũng đã có suy nghĩ này rồi.
Giang Lãng cũng cười nói: “Em gái luyện võ từ nhỏ, gan dạ sáng suốt, đàn ông bình thường sẽ không lọt vào mắt em ấy, cháu thấy Diệp tiên sinh rất thích hợp!”
“Cháu đồng ý việc hôn nhân này!”
Cuối cùng, Giang Vệ Quốc cười tủm tỉm nhìn về phía Diệp Lâm, hỏi ý kiến của anh: “Cậu Diệp, ý của cậu thế nào? Có muốn hẹn hò với cháu gái tôi không?”
“À thì…” Diệp Lâm khó xử: “ông Giang, các ông đừng lấy loại chuyện này ra nói đùa.”
“Hả?” Giang Vệ Quốc nghiêm mặt nói: “Cậu nhìn tôi giống nói đùa lắm hả?”
Thấy Diệp Lâm cứ từ chối mãi, Giang Đường vốn dĩ có chút ngại ngùng không nhịn được hỏi: “Có phải là anh chê tôi xấu không?”
“Không phải!” Diệp Lâm nói: “Cô rất xinh đẹp!”
“Vậy là anh chê tôi yếu?” Giang Đường lại hỏi.
“Không phải!” Diệp Lâm cười khố lắc đầu.
“Hừ, anh đừng tưởng rằng hiện tại thực lực của tôi không bằng anh, anh liền có thể coi
thường tôi. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ trở nên mạnh như Kim võ thần đội cận vệ Yến Kinh. Đến khi ấy, tôi mới là người coi thường anh!”
Giang Đường chí hướng cao lớn, coi Kim Lũ
Y – người được gọi là nữ võ thần, cũng là người nổi bật nhất Đại Hạ hiện nay là tấm gương.
“ơ, phải rồi, anh cũng đến từ Yến Kinh đúng không? Chắc là anh cũng biết chỉ huy sứ Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh hả?”
Diệp Lâm gật đầu.
Anh biết nhiều lắm.
Giang Đường có chút hâm mộ nói: “Thế nào cũng sẽ có ngày tôi trở nên mạnh như Kim võ thần!”
Nghe vậy, Diệp Lâm lại cười khổ, thầm nghĩ cô đừng giống cô ta thì tốt hơn. Nếu cô giống cô ta thì chắc chắn cô sẽ coi tôi là kẻ thù.
“Anh cười cái gì?” Giang Đường hỏi tiếp: “Có phải là cười tôi không biết tự lượng sức mình hay không?”
“Không phải.” Diệp Lâm vội vàng giải thích.
“Nghe nói tháng sau anh định đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu?” Giang Đường chợt đối đề tài.
“Đúng vậy,” Diệp Lâm gật đầu.
“Vậy anh có dám đánh cuộc với tôi không?” Giang Đường ngẩng đầu lên hỏi.
“Đánh cược?” Diệp Lâm sửng sốt: “Đánh cuộc cái gì?”
Giang Đường đáp: “Nếu tương lai tôi có thế trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên kế từ khi Đại Hạ thành lập, thì có nghĩa là tôi xứng đôi với anh, không phải nhà họ Giang chúng tôi trèo cao.”
“Đến khi ấy, anh phải cưới tôi!”
Từ khi Đại Hạ thành lập cho đến ngày hôm nay, đã có hơn một trăm vị chiến thần, nhưng chưa có một vị chiến thần nào là nữ.
Kể cả Kim Lũ Y được người ta gọi là nữ võ thần, được chiến thần u Châu coi là người nổi nghiệp, thì cô ta cũng chỉ là người có hi vọng trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên, chứ chưa thể tiếp nhận vị trí chiến thần của cha nuôi được.
Cho dù có chiến thần u châu đề cử, thì cô ta cũng cần phải trải qua nhiều khảo nghiệm và khiêu chiến mang tính khó khăn cực mạnh mới được.
Muốn trở thành một vị chiến thần trấn thủ một châu, nói dễ hơn làm!
“Anh dám đánh cuộc với tôi không?” Giang Đường kiêu ngạo hỏi.
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Nếu tôi
thua thì tôi bỗng dưng được một cô vợ? Vậy nếu tôi thẳnq thì tôi có chỗ tốt qì đây?”