“Quyết đấu chỉ là chuyện nhỏ thôi. Lần này tôi đến đây, tôi còn mang theo một món quà nhỏ cho quý quan, xin hãy vui lòng nhận.”
Dứt lời, ông Ninh gỡ thanh kiếm trên lưng mình xuống.
Ông ta từ từ mở vải quấn ra, một luồng ánh sáng sáng rực đại điện.
Lữ Đạo Hiên nheo mắt lại, rồi chợt mở to mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Xích Tiêu?”
“Đây là Xích Tiêu kiếm?”
“Lữ quan chủ quả nhiên kiến thức hơn người!”
Ông Ninh cười khen ngợi.
“Đúng vậy, đây chính là Xích Tiêu!”
“Cao Tổ đã từng cầm nó chém bạch xà, lập nên công tích có một không hai!”
Kiếm dài ba thước, toàn thân phiếm đỏ, mép phủ sương tuyết, trang trí rực rỡ, ánh sáng bức người.
Lữ Đạo Hiên vuốt nhẹ thân kiếm, khen ngợi: “Kiếm tốt! Kiếm tốt!”
Đây chính là một trong mười danh kiếm thời cổ, cũng là bảo vật trấn tộc nhà họ Ninh.
“Thanh kiếm này… đoạt được từ trong tay vị kia hả?” Lữ Đạo Hiên chợt nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy!” Ông Ninh không hề giấu giếm: “Năm xưa nhà họ Ninh chúng tôi may mắn đoạt được nó, để nó trở thành bảo vật trấn tộc. Tiếc là nhiều năm qua, không một ai trong tộc có thể khống chế được nó.”
Nhà họ Ninh tuy rằng có bảo kiếm, nhưng chỉ có thể phí phạm của trời để làm vật trang trí, bởi vì không ai dùng được.
Vậy nên, lần này bọn họ dứt khoát thuận nước đẩy thuyền tặng cho Bạch Vân Quan, xem như là mượn sức một thế lực mạnh bên ngoài cho gia tộc.
“Đây là kiếm của vua chúa, người bình thường không thể khống chế được!” Lữ Đạo Hiên yêu thích sờ tới sờ lui rồi từ từ buông ra: “Tôi không có làm gì, sao có thể chiếm bảo kiếm làm của riêng chứ?
Ông Ninh chủ động đẩy bảo kiếm qua: “Người ta nói vật dùng đúng chỗ. Kiếm ở trong nhà họ Ninh chúng tôi chỉ là danh kiếm phủ bụi, chỉ khi ở trong tay Lữ quan chủ mới có thể phát huy uy lực vốn có của nó.”
“Nhà họ Ninh chúng tôi kính Bạch Vân Quan đã lâu, rất muốn kết làm đồng mình. Xin ông hãy nhận lấy kiếm, đừng phụ tấm lòng của tôi.”
Lữ Đạo Hiên nhìn kiếm, rồi nhìn lên ông Ninh.
Sau đó, ông ta vung nhẹ tay lên, ống tay áo phất qua bảo kiếm, mặt bàn lập tức trống không.
Người đi kiếm mất.
Trong đại điện chỉ còn giọng nói quanh quẩn của Lữ Đạo Hiên.
“Tôi nhận tấm lòng của ông. Không có lần sau.”
Lữ Đạo Hiên vừa ra khỏi đại điện liền phát hiện dù hôm nay Bạch Vân Quan đóng cửa từ chối tiếp khách thì xung quanh vẫn rất ồn ào náo nhiệt.
“Sao đông người quá vậy?” Lữ Đạo Hiên gọi tiểu đạo sĩ lại hỏi thăm.
“Hôm nay là ngày dựng võ đài, không phải đã thông báo với bên ngoài là đóng cửa từ chối tiếp khách một ngày rồi sao?”
“Sao vẫn còn đông người vậy?”
Tiểu đạo sĩ nói: “Là do quan chủ chưa biết.”
“Trận đấu hôm nay có liên quan đến thế giới bình thường và thế giới cổ võ, cả hai bên đều có rất nhiều người tới cổ vũ bên mình.”
“Bọn họ vừa là khách vừa là người của hai bên, lại thêm đăng kí hết rồi, chúng tôi không tiện từ chối, đành phải cho bọn họ vào.”
Lữ Đạo Hiên vô cùng ngạc nhiên: “Tới một lần nhiều người như vậy hả?”
“Xem ra… quy mô trận chiến này không nhỏ chút nào!”
“Đúng vậy.” Tiểu đạo sĩ cũng ngạc nhiên cảm thán: “Cũng chỉ có lễ hội La Thiên lần trước mới có quy mô lớn như thế.”
Lữ Đạo Hiên vốn tưởng rằng đây chỉ là một trận so đấu giải quyết ân oán cá nhân, nào ngờ hai bên lại có nhiều người như thế.