Nếu mình không nhận sai người thì Kim đại nhân cũng không phải là đối thủ của anh ta.
“Ha ha!”
Giờ phút này, Diệp Lâm dùng tay không đỡ thế kiếm của hai người họ, mặt mày vẫn là vẻ thản nhiên bình tĩnh.
“Xem ra thực lực tông sư Hóa Cảnh của hai ông chưa tới đâu cả!”
Dứt lời, Diệp Lâm đẩy nhẹ ra một cái, thế mà lại đẩy ra hai người họ.
Sau đó, Diệp Lâm tự nhiên mà quay người lại chỗ cũ, vỗ một cái lên hộp kiếm.
“Lần này… đến lượt tôi ra kiếm!”
“Kiếm lên!”
Ngay sau đó, hộp kiếm lập tức mở ra như là khổng tước xòe đuôi.
Danh kiếm được cất giữ bên trong bắn ra liên tục như là pháo hoa nở rộ.
Kinh Hồng kiếm, Cự Khuyết kiếm, Kim Cương kiếm, Thiên Kim kiếm, Thừa Thắng Vạn Lí Phục kiếm, Bạch Hồng kiếm!
Ba thanh kiếm ngắn Phi Tinh kiếm, Lưu Thải kiếm, Hoa Đĩnh kiếm lởn vởn quanh người.
Một lượt ra chín kiếm!
Diệp Lâm khống chế chín thanh kiếm nghiền áp toàn trường.
Nhìn thấy một màn này, con ngươi Ninh Tranh Vanh chợt run rẩy dữ dội, dường như là nhớ đến cái cảnh nào đó khiến ông ta sợ hãi.
“Không… không thể nào!”
“Thằng nhãi này có tài đức gì mà có thể so với vị đại năng kia?”
Ninh Tranh Vanh lắc mạnh đầu, xua tan suy nghĩ điên cuồng mới vừa nảy lên, yên tâm thoải mái mà tự an ủi mình: Lại nói người kia đã mất lâu rồi!
Giờ phút này, không chỉ có Ninh Tranh Vanh nhớ đến một vài chuyện cũ, Yến Dịch Thủy cũng nhớ đến rồi sửng sốt.
“Ông Ninh… ông xem thằng nhãi kia… có phải là hơi giống với…”
“Đừng nói hươu nói vượn, cũng đừng suy nghĩ lung tung!” Ninh Tranh Vanh lập tức cắt ngang suy nghĩ của Yến Dịch Thủy: “Tuyệt đối không thể nào!”
“Trên đời này có rất nhiều người dùng kiếm ngự kiếm. Còn vị kia thì chỉ có một thôi, hơn nữa đã qua đời rồi, còn sợ cái gì chứ?”
“Thằng nhãi này và vị kia tuyệt đối không có bất cứ mối quan hệ nào.”
Yến Dịch Thủy gật đầu, cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều rồi tự mình dọa sợ mình.
Có điều, một chiêu vừa rồi có chứa thực lực Hóa Cảnh của hai người họ, vậy mà vẫn không thể chém chết thằng nhãi kia, khiến ông ta cảm thấy rất bất an.
“Thằng nhãi kia rốt cuộc có lai lịch gì vậy?” Yến Dịch Thủy khó hiểu: “Vì sao một kiếm vừa rồi…”
“Đừng nghĩ nhiều!” Ninh Tranh Vanh cầm kiếm lên chuẩn bị tấn công: “Không biết lúc nãy cậu ta dùng yêu pháp gì mới may mắn đỡ được một đòn hợp lực của chúng ta.”
“Lần này chúng ta hợp tác đánh chặn trước sau, làm cho cậu ta phải lo trước lo sau, để xem cậu ta đỡ kiểu gì nữa?”
“Ừ.”
Yến Dịch Thủy nhảy vút ra xa Ninh Tranh Vanh một khoảng cách, định dùng cách dương đông kích tây tấn công Diệp Lâm.
Đối mặt với thế bao vây của hai người, Diệp Lâm không sợ một chút nào.
Chín thanh kiếm giống như là vệ tinh quay quanh thân, lại giống như là hội tụ thành một dòng kiếm cứng rắn, phòng thủ chắc chắn, không thể nào xâm nhập từ bên ngoài.
Ầm ầm ầm!
Giờ phút này, Ninh Tranh Vanh và Yến Dịch Thủy, một trước một sau, chia ra hai đường, lao nhanh lên trước.
Thân hình hai người giống như quỷ quái, thay đổi vị trí liên tục.
Thế tấn công giống như thủy triều, khiến Diệp Lâm khó có thể lo trước liệu sau, đừng mong dùng lại một chiêu lúc nãy để đỡ mũi kiếm của hai người họ.
“Diệp Lâm, đi chết đi! Để xem lần này mày ngăn cản kiểu gì nữa?”
Ninh Tranh Vanh cắn răng cười lạnh. Ông ta không tin đối phương có thể liên tục đỡ chiêu đến từ Hoá Cảnh.
Có điều, lần này Diệp Lâm không định đỡ chiêu, mà định dùng tấn công để phòng thủ