Diệp Lâm ngẩng đầu lên thì thấy một con quạ đen lớn tầm cỡ con người bay lượn xung quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kỳ lạ.
“Tao là… Tất Nguyệt Ô!”
“Mày một con thi điểu cút sang bên đi!”
Quạ đen khổng lồ cũng có thể nói tiếng người, không thua kém gì chim La Sát trên bầu trời.
Lạch cạch!
Lúc này, mặt đất run nhè nhẹ giống như là động đất vậy.
Tất Nguyệt Ô trên bầu trời vui vẻ hô lên: “Hùng Sơn Quân tới rồi! Hổ Sơn Quân được cứu rồi!”
Nó vừa dứt lời là thấy cuối con đường lại có một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ xuất hiện.
Chiều cao hai mét, cao lớn vạm vỡ, mỗi một bước chân đều làm cho mặt đất run rẩy khiến người ta phải sợ hãi.
Hai con quái vật đầu hổ thấy vậy thì đôi mắt sáng lên như là được cứu rồi.
“Nhãi ranh, lần này mày chết chắc rồi!” Bạch Hổ Sơn Quân cười lạnh lùng: “Mày dám cắt chưởng hổ của tao, chờ lát nữa tao muốn cắt tứ chi của mày, tra tấn mày nhiều gấp đôi!”
Dứt lời, quái vật còn lộ ra vẻ mặt hài hước lại tàn nhẫn, giống như là sắp báo thù được vậy.
“Ồn ào!”
Diệp Lâm chém ra một kiếm chặt bỏ đầu hổ màu trắng.
“Rống!!!”
Hắc Hổ Sơn Quân thấy vậy thì giật nảy mình, sợ tới mức im bặt luôn.
Cuối cùng nó cũng được trải nghiệm cái gọi là vai ác chết do nói nhiều.
Sau đó, nó quay đầu bỏ chạy, định chạy đến phía sau Hùng Sơn Quân để hợp tác với nhau đánh địch.
Có điều, lúc nó vừa đến trước mặt Hùng Sơn Quân, cho rằng mình được cứu rồi, thì đầu hổ đen cũng bị một kiếm chém xuống.
Chỉ một thoáng, mọi tiếng động đều im bặt, xung quanh cực kì yên tĩnh.
Ngay cả Tất Nguyệt Ô đang bay lượn giữa không trung, vẫn luôn ríu rít khoác lác Hùng Sơn Quân lợi hại đến mức nào cũng lập tức câm miệng.
Không ngờ người phía dưới lại lợi hại như vậy!
Trong nhất thời, đám quái vật có chút nghi ngờ cuộc đời: Rốt cuộc ai mới là quái vật?
Giờ phút này, Diệp Lâm chém chết hai con quái vật đầu hổ xong, mới chợt phát hiện ra rằng sau khi chết, hai con quái vật lại khôi phục thành hình người.
Tử trạng giống hệt với mấy cái xác khô bị Hoa Quốc Đống lái xe cán trúng.
“Ơ?” Thấy vậy, Diệp Lâm không nhịn được lên tiếng khó hiểu.
Trong nhất thời, anh thậm chí có chút không phân biệt được rốt cuộc chân thân của quái vật có phải là người hay không?
Nếu không phải là người thì vì sao sau khi chết lại biến thành hình người?
Còn nếu là người thì vì sao lại có đầu thú?
Diệp Lâm nghĩ mãi mà không ra.
Lúc này, mặt đất lại run rẩy lên.
Diệp Lâm sửng sốt, cho rằng đang có nhiều quái vật chạy đến đây.
Kết quả, anh vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hùng Sơn Quân khí thế rào rạt ban nãy đang chạy nhanh như bay…