"Sao rồi? Sư phụ của cậu có có dám tới gặp tôi không?"
Nhìn thấy Hoa Quốc Đống đặt điện thoại xuống, sắc mặt thay đổi, như đã đoán được đáp án, bác sĩ họ Trần không khỏi lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chỉ cần nghe đến tên bệnh viện Trung Ương và thánh phẫu thuật thì đám lang băm đều sẽ bỏ chạy, sao dám đối đầu với ông ta để bị vạch trần được?
Quả đúng như dự đoán. Hoa Quốc Đống lắc đầu, nói: “Sư phụ tôi nói không tới.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức náo động.
Mọi người cũng lắc đầu cười khổ, cho rằng Diệp Lâm đúng là kẻ lừa đảo nên mới không dám tới.
Hoa Quân Dương cũng muốn thuyết phục con trai mình sau này tránh xa những người như vậy.
Tuy nhiên, Hoa Quốc Đống lại đổi giọng, nói: “Ý của sư phụ tôi là vết thương nhỏ này không cần anh ấy đích thân ra tay.”
"Hơn nữa, sư phụ tôi tuy ra tay cứu người, nhưng cũng có quy tắc riêng, muốn cứu một người thì phải giết một người, anh ấy không tới cũng tốt."
Hoa Quốc Đống chợt nghĩ tới quy tắc này, cảm thấy nếu sư phụ tới thì sẽ phiền toái.
Làm sao cha anh, thống đốc uy nghiêm của phủ Thuận Thiên, lại có thể vì một chuyện tầm thường như vậy mà hại đến tính mạng của người khác được?
"Ha!" Bác sĩ Trần nghe vậy thì không nhịn được cười: "Tên lang băm này năng lực không có bao nhiêu nhưng lại nhiều quy tắc thật? Cứu một người giết một người? Cậu ta cho rằng mình là thánh y sát nhân chắc?"
"Thán y sát nhân cũng không kiêu ngạo như cậu ta! Nếu không muốn tới thì cứ nói thẳng ra, cậu đừng viện cớ cho cậu ta làm gì."
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều cười thầm.
Năng lực không có nhưng lại đi học những quy tắc vớ vẩn của thánh y sát nhân, đây không phải là cố gắng bắt chước người khác hay sao?
Đúng là nực cười!
"Quốc Đống, đừng giải thích cho sư phụ của con nữa..."
Hoa Quân Dương cười khổ, tỏ vẻ cha hiểu mà.
"Mọi người đừng vội." Hoa Quốc Đống vừa nói vừa lấy đan dược mà Diệp Lâm đã đưa cho mỗi người trước đó ra: "Mặc dù sư phụ của tôi không đến, nhưng anh ấy nói rằng đan dược này có thể chữa khỏi vết thương của cha tôi."
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người không khỏi tập trung vào viên thuốc trong tay Hoa Quốc Đống với vẻ mặt nghi ngờ.
Một viên thuốc thông thường như vậy không chỉ có thể chữa lành vết thương ở vai mà còn có thể ép được chất độc lạ kia ra khỏi cơ thể sao?
Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì mọi người đều cho rằng điều đó là không thể.
Đừng nói là người khác, ngay cả bản thân Hoa Quốc Đống cũng không nghĩ loại thuốc tiên này lại có tác dụng thân kỳ như vậy?
Tuy nhiên, dựa vào sự tin tưởng tuyệt đối vào sư phụ của mình, Hoa Quốc Đống vẫn lấy đan dược ra, thuyết phục cha mình uống
"Đúng là nhảm nhí!" Lúc này, bác sĩ Trần tức giận nói: “Tôi đã đưa chữa trị gần xong cho cha cậu rồi, bây giờ cậu tùy tiện lấy ra một viên thuốc nói có thể chữa khỏi, chẳng phải đang cướp công của tôi sao?”
Nếu chữa khỏi thật thì sẽ tính là công của ai?
Hoa Quốc Đống cười nói: "Bác sĩ Trần, chẳng phải ông vẫn chưa giải được độc cho cha tôi sao? Ông còn nói cánh tay của cha tôi không thể dùng lực được nữa mà?”
"Đó là bởi vì độc ngấm quá sâu, tôi không thể làm gì được." Bác sĩ Trần không chịu thua: “Ai chữa trị cũng thế thôi, có thể cứu được cánh tay của cha cậu đã là tốt lắm rồi."
"Sư phụ của tôi thì khác!" Hoa Quốc Đống nói: "Đan dược của sư phụ tôi đảm bảo có thể tiêu trừ độc tố! Hơn nữa sẽ không ảnh hưởng tới sức lực và việc sử dụng võ công sau này."
“Đủ rồi!" Lúc này, Hoa Quân Dương quát lên, cắt đứt sự phiền toái vô lý của con trai, sau đó nói với bác sĩ Trần: “Con tôi trẻ người non dạ, xin bác sĩ bỏ quá cho, đừng so đo với nó.”
"Người đâu, giúp tôi đưa bác sĩ Trần về bệnh viện Trung Ương. Việc điều trị tiếp theo phải nhờ các bác sĩ rồi."
Nhìn thấy Hoa Quốc Đống đặt điện thoại xuống, sắc mặt thay đổi, như đã đoán được đáp án, bác sĩ họ Trần không khỏi lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chỉ cần nghe đến tên bệnh viện Trung Ương và thánh phẫu thuật thì đám lang băm đều sẽ bỏ chạy, sao dám đối đầu với ông ta để bị vạch trần được?
Quả đúng như dự đoán. Hoa Quốc Đống lắc đầu, nói: “Sư phụ tôi nói không tới.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức náo động.
Mọi người cũng lắc đầu cười khổ, cho rằng Diệp Lâm đúng là kẻ lừa đảo nên mới không dám tới.
Hoa Quân Dương cũng muốn thuyết phục con trai mình sau này tránh xa những người như vậy.
Tuy nhiên, Hoa Quốc Đống lại đổi giọng, nói: “Ý của sư phụ tôi là vết thương nhỏ này không cần anh ấy đích thân ra tay.”
"Hơn nữa, sư phụ tôi tuy ra tay cứu người, nhưng cũng có quy tắc riêng, muốn cứu một người thì phải giết một người, anh ấy không tới cũng tốt."
Hoa Quốc Đống chợt nghĩ tới quy tắc này, cảm thấy nếu sư phụ tới thì sẽ phiền toái.
Làm sao cha anh, thống đốc uy nghiêm của phủ Thuận Thiên, lại có thể vì một chuyện tầm thường như vậy mà hại đến tính mạng của người khác được?
"Ha!" Bác sĩ Trần nghe vậy thì không nhịn được cười: "Tên lang băm này năng lực không có bao nhiêu nhưng lại nhiều quy tắc thật? Cứu một người giết một người? Cậu ta cho rằng mình là thánh y sát nhân chắc?"
"Thán y sát nhân cũng không kiêu ngạo như cậu ta! Nếu không muốn tới thì cứ nói thẳng ra, cậu đừng viện cớ cho cậu ta làm gì."
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều cười thầm.
Năng lực không có nhưng lại đi học những quy tắc vớ vẩn của thánh y sát nhân, đây không phải là cố gắng bắt chước người khác hay sao?
Đúng là nực cười!
"Quốc Đống, đừng giải thích cho sư phụ của con nữa..."
Hoa Quân Dương cười khổ, tỏ vẻ cha hiểu mà.
"Mọi người đừng vội." Hoa Quốc Đống vừa nói vừa lấy đan dược mà Diệp Lâm đã đưa cho mỗi người trước đó ra: "Mặc dù sư phụ của tôi không đến, nhưng anh ấy nói rằng đan dược này có thể chữa khỏi vết thương của cha tôi."
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người không khỏi tập trung vào viên thuốc trong tay Hoa Quốc Đống với vẻ mặt nghi ngờ.
Một viên thuốc thông thường như vậy không chỉ có thể chữa lành vết thương ở vai mà còn có thể ép được chất độc lạ kia ra khỏi cơ thể sao?
Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì mọi người đều cho rằng điều đó là không thể.
Đừng nói là người khác, ngay cả bản thân Hoa Quốc Đống cũng không nghĩ loại thuốc tiên này lại có tác dụng thân kỳ như vậy?
Tuy nhiên, dựa vào sự tin tưởng tuyệt đối vào sư phụ của mình, Hoa Quốc Đống vẫn lấy đan dược ra, thuyết phục cha mình uống
"Đúng là nhảm nhí!" Lúc này, bác sĩ Trần tức giận nói: “Tôi đã đưa chữa trị gần xong cho cha cậu rồi, bây giờ cậu tùy tiện lấy ra một viên thuốc nói có thể chữa khỏi, chẳng phải đang cướp công của tôi sao?”
Nếu chữa khỏi thật thì sẽ tính là công của ai?
Hoa Quốc Đống cười nói: "Bác sĩ Trần, chẳng phải ông vẫn chưa giải được độc cho cha tôi sao? Ông còn nói cánh tay của cha tôi không thể dùng lực được nữa mà?”
"Đó là bởi vì độc ngấm quá sâu, tôi không thể làm gì được." Bác sĩ Trần không chịu thua: “Ai chữa trị cũng thế thôi, có thể cứu được cánh tay của cha cậu đã là tốt lắm rồi."
"Sư phụ của tôi thì khác!" Hoa Quốc Đống nói: "Đan dược của sư phụ tôi đảm bảo có thể tiêu trừ độc tố! Hơn nữa sẽ không ảnh hưởng tới sức lực và việc sử dụng võ công sau này."
“Đủ rồi!" Lúc này, Hoa Quân Dương quát lên, cắt đứt sự phiền toái vô lý của con trai, sau đó nói với bác sĩ Trần: “Con tôi trẻ người non dạ, xin bác sĩ bỏ quá cho, đừng so đo với nó.”
"Người đâu, giúp tôi đưa bác sĩ Trần về bệnh viện Trung Ương. Việc điều trị tiếp theo phải nhờ các bác sĩ rồi."