Chim trắng có tên là Huyết Điêu vì nó đã từng uống máu rồng.
Rất lâu rất lâu trước kia, núi Trường Bạch từng có một con rồng, dẫn tới vô số cường giả vây bắt, đây cũng chính là nguồn gốc của cổ võ núi Trường Bạch.
Người ta có câu một con rồng chết vạn vật trỗi dậy.
Dựa vào tài nguyên quý giá và cơ duyên trên người con rồng kia, đám cổ võ giả phân chia đỉnh núi và lãnh địa, dần dần hình thành cục diện cường thịnh bảy đỉnh núi Trường Bạch.
Khi ấy Huyết Điêu cũng chia sẻ xác rồng với đám cường giả.
Nó ngâm mình trong máu rồng và cả người đẫm máu chính là ấn tượng đầu tiên của đám cổ võ với nó, vậy nên gọi nó là Huyết Điêu.
“Ha ha, có Huyết Điêu tới cứu chúng ta rồi, các người cứ yên tâm đi!”
Đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện thấy Huyết Điêu kịp thời xuất hiện thì thở phào ra một hơi.
Ông ta không định gọi Huyết Điêu vào lúc này, mà định gọi Huyết Điêu lúc nhìn thấy rồng của đối phương.
Chỉ là hiện giờ tình huống thay đổi, đừng nói là đánh nhau với rồng, chỉ cần Huyết Điêu cứu được bọn họ là đã cảm ơn trời đất rồi.
Đương nhiên, đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện tất tin tưởng thực lực của Huyết Điêu.
“Huyết Điêu! Chúng tôi ở đây! Mau cứu chúng tôi đi!”
Đám cổ võ giả bị nhốt giữa sườn núi sôi nổi vẫy tay lớn giọng gọi Huyết Điêu.
Vèo!
Huyết Điêu hót vang một tiếng, sau đó bay nhanh như tên lửa về phía đỉnh Răng Nanh, tiếng va chạm vào kết giới vang lên.
Ầm!!!
Tiếng nổ vang dội bầu trời.
Ngay sau đó, đất núi rung chuyển.
Toàn bộ đỉnh Răng Nanh đều rung rung.
“Trời ạ! Con chim kia mạnh quá vậy!”
Hoa Quốc Đống lắc lư người, suýt chút nữa không đứng được.
Diệp Lâm nhìn con chim trắng trên bầu trời rồi cảm thán liên tục. Không ngờ trên núi Trường Bạch cũng có linh thú nữa!
“Trông rất ngon miệng…” Chim La Sát thấy nó thì có chút muốn ăn. Có điều, nó không có hứng thú với vật còn sống, nhưng nó có thể giúp đỡ đối phương chết nhanh hơn một chút.
Sau trận va chạm đầu tiên, trận pháp vẫn còn nguyên như cũ, còn Huyết Điêu thì bị chấn ngược ra vài trăm thước.
Dù sao thì đây cũng là Hà Lạc đại trận, cho dù chỉ là một phần nhỏ đại trận thì linh thú bình thường cũng chẳng thể làm gì được nó.
“Tại sao lại như vậy?” Đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện thấy vậy thì khó tin mà trợn tròn mắt.
Ông ta gửi hết hi vọng vào Huyết Điêu, vậy mà Huyết Điêu không thể phá vỡ kết giới trước mắt?
“Thôi xong rồi!”
“Ngay cả Huyết Điêu cũng không thể đâm vỡ kết giới hay sao?”
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ở đây chờ chết?”
Ngay sau đó, cảm giác thất bại bao phủ khắp toàn trường, mọi người bắt đầu khóc trời khóc đất, thậm chí có người còn oán giận rằng mình không nên xen vào chuyện của người khác.
“Đỉnh Răng Nanh bị giết sạch thì bị giết sạch đi, bây giờ còn kéo theo đám cổ võ giả núi Trường Bạch chúng ta bị giết sạch luôn hả?”
“Ăn tiệc thịt rồng cái quỷ gì! Bóng rồng còn chưa thấy thì tao cũng đã sắp chết rồi!”
“Không xong rồi, mực nước lại dâng lên, trên núi không còn đường nữa rồi! Cứu mạng!!!”
Lúc này, đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện đứng mép trên cùng sườn núi, nhìn mực nước phía dưới sắp phủ kín mắt cá chân mình, sốt ruột đến mức hai chân mềm nhũn.
“Huyết Điêu! Nghĩ cách khống chế mực nước trước đi!”
Đỉnh chủ lại ra lệnh cho Huyết Điêu lần nữa.
“Đừng để cho mực nước tăng lên!”
Huyết Điêu bay vòng vòng giữa không trung một lát, sau đó há mỏ ra phun một ngụm khí lạnh xuống đầu nguồn nước ở dưới chân núi.
Ngay sau đó, mực nước đang dâng lên lập tức bị đóng băng toàn bộ.