“Còn chưa chịu thua hả?” Diệp Lâm cười nhạt: “Thế cục hiện giờ giữa anh và tôi là một ba, anh cứ chờ xem!”
Ngay sau đó, tấn công và phòng thủ thay
đổi.
Cờ đen của Nghiêm Bất Khí cực kì bị động, cứ lui rồi lại lui.
Còn cờ trắng của Diệp Lâm thì giống như thần binh trời giáng, tiến lên liên tục, giết sạch cờ đen.
Trong nhất thời, bàn cờ hiện tại giống như là Hoắc Khứ Bệnh lao thẳng đến hang ổ kẻ địch, phong Lang Cư Tư, lại giống như là Bạch Khởi giết ba mươi vạn quân đầu hàng, một trận chiến quyết định thế cục.
Cuối cùng, Diệp Lâm hạ một viên cờ, Nghiêm Bất Khí thua hết cả bàn cờ.
Trên bàn cờ, cờ trắng tụ thành một dãy, cờ đen chỉ còn lác đác vài viên.
Cho dù là người không hiếu cờ vây thì cũng biết được ai thắng ai thua.
“Thật là khó tin!”
“Cờ trắng thắng rồi?”
“Nhường mười hai quân mà còn có thế chuyển thua thành thắng? Kỹ năng chơi cờ của Diệp tiên sinh thật sự là kỳ diệu!”
“Sao tôi cứ cảm thấy Diệp tiên sinh mới là cấp chín, còn cậu Nghiêm thì chỉ mới học chơi cờ đây thôi?”
Trong nhất thời, mọi người đều thay đổi cách nhìn về Diệp Lâm, khen ngợi Diệp Lâm liên tục.
“Ha ha, Long Vương đại nhân thắng rồi! Lợi hại quá đi!” Hoàng Tiềm không nhịn được hoan hô thành tiếng.
“Sư phụ, anh lợi hại quá đi!” Hoa Quốc Đống cũng rất chấn động: “Không ngờ anh lại chơi cờ vây giỏi đến thế! Còn có cái gì là anh không biết hay không?”
ở trong mắt Hoa Quốc Đống, thắng liên tiếp hai phần cầm và kỳ, còn phần thư thì là thắng chắc rồi, nghĩa là bốn phần thắng ba phần, vậy thì không cần thiết phải so phần họa nữa.
Giờ phút này, sắc mặt Nghiêm Bất Khí tái mét, trong tay siết chặt một viên cờ đen, siết chặt đến mức sắp khảm vào trong lòng bàn tay.
Anh ta không thế nào tiếp nhận được chuyện mình có thực lực cấp chín, vậy mà lại thua thê thảm.
Đánh đàn thua thì thôi đi, sao mà ngay cả loại trò chơi trí tuệ như chơi cờ cũng thua tên vũ phu kia nữa là sao?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào rồi?
“Ha ha…” Lúc này, Diệp Lâm cười khẽ, có chút nhàm chán nói: “Xem ra là tôi đánh giá cao thực lực của anh.”
“Nếu biết trước thì lúc đầu tôi nên nhường anh ba mươi sáu viên, có lẽ sẽ kéo dài lâu hơn một chút.”
Nghe vậy, mọi người mới chợt nhận ra rằng thời gian chơi cờ của hai người vừa bằng nửa tiếnq.
Ngay sau đó, tấn công và phòng thủ thay
đổi.
Cờ đen của Nghiêm Bất Khí cực kì bị động, cứ lui rồi lại lui.
Còn cờ trắng của Diệp Lâm thì giống như thần binh trời giáng, tiến lên liên tục, giết sạch cờ đen.
Trong nhất thời, bàn cờ hiện tại giống như là Hoắc Khứ Bệnh lao thẳng đến hang ổ kẻ địch, phong Lang Cư Tư, lại giống như là Bạch Khởi giết ba mươi vạn quân đầu hàng, một trận chiến quyết định thế cục.
Cuối cùng, Diệp Lâm hạ một viên cờ, Nghiêm Bất Khí thua hết cả bàn cờ.
Trên bàn cờ, cờ trắng tụ thành một dãy, cờ đen chỉ còn lác đác vài viên.
Cho dù là người không hiếu cờ vây thì cũng biết được ai thắng ai thua.
“Thật là khó tin!”
“Cờ trắng thắng rồi?”
“Nhường mười hai quân mà còn có thế chuyển thua thành thắng? Kỹ năng chơi cờ của Diệp tiên sinh thật sự là kỳ diệu!”
“Sao tôi cứ cảm thấy Diệp tiên sinh mới là cấp chín, còn cậu Nghiêm thì chỉ mới học chơi cờ đây thôi?”
Trong nhất thời, mọi người đều thay đổi cách nhìn về Diệp Lâm, khen ngợi Diệp Lâm liên tục.
“Ha ha, Long Vương đại nhân thắng rồi! Lợi hại quá đi!” Hoàng Tiềm không nhịn được hoan hô thành tiếng.
“Sư phụ, anh lợi hại quá đi!” Hoa Quốc Đống cũng rất chấn động: “Không ngờ anh lại chơi cờ vây giỏi đến thế! Còn có cái gì là anh không biết hay không?”
ở trong mắt Hoa Quốc Đống, thắng liên tiếp hai phần cầm và kỳ, còn phần thư thì là thắng chắc rồi, nghĩa là bốn phần thắng ba phần, vậy thì không cần thiết phải so phần họa nữa.
Giờ phút này, sắc mặt Nghiêm Bất Khí tái mét, trong tay siết chặt một viên cờ đen, siết chặt đến mức sắp khảm vào trong lòng bàn tay.
Anh ta không thế nào tiếp nhận được chuyện mình có thực lực cấp chín, vậy mà lại thua thê thảm.
Đánh đàn thua thì thôi đi, sao mà ngay cả loại trò chơi trí tuệ như chơi cờ cũng thua tên vũ phu kia nữa là sao?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào rồi?
“Ha ha…” Lúc này, Diệp Lâm cười khẽ, có chút nhàm chán nói: “Xem ra là tôi đánh giá cao thực lực của anh.”
“Nếu biết trước thì lúc đầu tôi nên nhường anh ba mươi sáu viên, có lẽ sẽ kéo dài lâu hơn một chút.”
Nghe vậy, mọi người mới chợt nhận ra rằng thời gian chơi cờ của hai người vừa bằng nửa tiếnq.