“Nếu bà muốn sống, thì sau này cả nhà họ Bạch của bà phải nghe theo lệnh của tôi.”
Diệp Lâm nói: “Lần này ai bảo các người tới đối phó tôi, khi về các người đều phải dùng thủ đoạn tương tự trả lại.”
“Bà hiểu chưa?”
Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi run rẩy cả người.
Dùng thủ đoạn tương tự trả lại?
Vậy chẳng phải là bảo nhà họ Bạch bọn họ trở thành kẻ địch với nhà họ Trương ở Phụng Thiên?
Hậu quả của việc đắc tội nhà họ Trương không kém gì hậu quả đắc tội cao đồ đại vu!
Trong nhất thời, Bạch Nãi Nãi còn chưa nghĩ ra được rốt cuộc thì đắc tội với bên nào sẽ nặng hơn một chút.
“Sao hả? Bà không đồng ý hả?”
Thấy đối phương im lặng suy nghĩ, Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nếu bà không đồng ý thì tôi sẽ lấy mạng của bà ngay!”
“Đồng ý! Đồng ý!” Bạch Nãi Nãi hồi hồn lại, sợ tới mức dập đầu liên tục: “Lời nói của Diệp tiên sinh là thánh chỉ, tôi không dám không nghe. Có điều...”
Nói tới đây, Bạch Nãi Nãi khó xử nói Thiên muốn trả thù Diệp tiên sinh.”
n này là nhà họ Trương ở Phụng
“Ở Phụng Thiên, nhà họ Trương có thế lực khổng lồ và nhiều kỳ nhân dị sĩ. Nhà họ Bạch chúng tôi cũng phải dựa vào nhà họ Trương mà sống.”
“Bảo nhà họ Bạch chúng tôi trở thành kẻ địch với nhà họ Trương chính là chín chết một sống!”
Diệp Lâm không muốn nghe bà ta giải thích: “Nhưng nếu là kẻ địch với tôi thì sẽ là chín chết không sống!”
Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Bà đừng tìm cớ. Nếu là chuyện đơn giản thì tôi cần gì phải giao cho bà đi làm?”
“Tôi cho bà thời gian một tuần. Hết một tuần, tôi sẽ tự mình đi Phụng Thiên.
Đến lúc ấy, nếu nhà họ Trương còn tồn tại thì tôi sẽ đi diệt nhà họ Trương, sau đó sẽ đi lấy mạng nhỏ của bà.”
Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi sợ tới mức nghẹn lời, bên ngoài dập đầu nói vâng liên tục, bên trong thì đau khổ.
Thấy Diệp Lâm dùng nhà họ Bạch đi đánh nhà họ Trương, Liễu Như Yên âm thầm khâm phục.
Bạch Nãi Nãi bị trúng chú Sinh Tử, chắc là không thể không nghe theo.
Lúc này, nhà họ Trương không chỉ tổn thất một viên cờ, sắp tới có lẽ sẽ tổn thất nhiều hơn nữa.
Mà nhà họ Liễu bọn họ, nếu có thể nhân cơ hội thoát khỏi nhà họ Trương, thì cũng là chuyện tốt.
“Bà Bạch!” Hoàng Tam Gia lại hét lên một tiếng, giận dữ chất vấn: “Bà thế mà lại đi chịu thua thằng nhãi kia, còn muốn làm kẻ địch với nhà họ Trương nữa? Bà điên rồi sao?”
Bạch Nãi Nãi có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể im lặng đáp trả.
“Hay lắm, đầu tiên là nhà họ Liễu ngầm giúp đỡ thằng nhãi kia. Bây giờ ngay cả nhà họ Bạch bà cũng phản nữa hả?”
Hoàng Tam Gia cười lạnh, nói: “Chờ lúc trở lại Phụng Thiên, tôi nhất định sẽ báo với nhà họ Trương, để xem nhà họ Trương xử lý nhà họ Bạch bà thế nào!”
Dứt lời, Hoàng Tam Gia quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Đại Tiên vẫn cứ im lặng nãy giờ.
“Lão Hồ, hai anh ta hợp tác đánh với thằng nhãi kia một trận đi!”
“Tôi không tin thằng nhãi kia mạnh đến mức có thể một mình đánh năm nhà chúng ta?”
Hoàng Tam Gia gọi liên tục vài tiếng. Kết quả là vị Hồ Đại Tiên kia cứ như người câm, không nói tiếng nào, còn như người gỗ, không hề nhúc nhích.
“Ơ?” Hoàng Tam Gia ngây người, giận dữ nói: “Lão Hồ, ông bị dọa ngu người rồi hả? Sao không nói lời nào vậy?”
Dứt lời, Hoàng Tam Gia giơ tay túm Hồ Đại Tiên, kết quả không túm được gì.
Sau đó, ông ta dùng sức kéo mạnh một cái, lại kéo ra một tấm lông cáo rất lớn, bên trong đều là rơm rạ.
Đây thế mà lại là một người giả!
“Mẹ nó!”
Hoàng Tam Gia giật mình, tức giận chửi ầm lên. “Lão Hồ ông chơi đẹp quá đi!”
“Chạy cũng không báo một tiếng nữa!”
Diệp Lâm nói: “Lần này ai bảo các người tới đối phó tôi, khi về các người đều phải dùng thủ đoạn tương tự trả lại.”
“Bà hiểu chưa?”
Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi run rẩy cả người.
Dùng thủ đoạn tương tự trả lại?
Vậy chẳng phải là bảo nhà họ Bạch bọn họ trở thành kẻ địch với nhà họ Trương ở Phụng Thiên?
Hậu quả của việc đắc tội nhà họ Trương không kém gì hậu quả đắc tội cao đồ đại vu!
Trong nhất thời, Bạch Nãi Nãi còn chưa nghĩ ra được rốt cuộc thì đắc tội với bên nào sẽ nặng hơn một chút.
“Sao hả? Bà không đồng ý hả?”
Thấy đối phương im lặng suy nghĩ, Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nếu bà không đồng ý thì tôi sẽ lấy mạng của bà ngay!”
“Đồng ý! Đồng ý!” Bạch Nãi Nãi hồi hồn lại, sợ tới mức dập đầu liên tục: “Lời nói của Diệp tiên sinh là thánh chỉ, tôi không dám không nghe. Có điều...”
Nói tới đây, Bạch Nãi Nãi khó xử nói Thiên muốn trả thù Diệp tiên sinh.”
n này là nhà họ Trương ở Phụng
“Ở Phụng Thiên, nhà họ Trương có thế lực khổng lồ và nhiều kỳ nhân dị sĩ. Nhà họ Bạch chúng tôi cũng phải dựa vào nhà họ Trương mà sống.”
“Bảo nhà họ Bạch chúng tôi trở thành kẻ địch với nhà họ Trương chính là chín chết một sống!”
Diệp Lâm không muốn nghe bà ta giải thích: “Nhưng nếu là kẻ địch với tôi thì sẽ là chín chết không sống!”
Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Bà đừng tìm cớ. Nếu là chuyện đơn giản thì tôi cần gì phải giao cho bà đi làm?”
“Tôi cho bà thời gian một tuần. Hết một tuần, tôi sẽ tự mình đi Phụng Thiên.
Đến lúc ấy, nếu nhà họ Trương còn tồn tại thì tôi sẽ đi diệt nhà họ Trương, sau đó sẽ đi lấy mạng nhỏ của bà.”
Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi sợ tới mức nghẹn lời, bên ngoài dập đầu nói vâng liên tục, bên trong thì đau khổ.
Thấy Diệp Lâm dùng nhà họ Bạch đi đánh nhà họ Trương, Liễu Như Yên âm thầm khâm phục.
Bạch Nãi Nãi bị trúng chú Sinh Tử, chắc là không thể không nghe theo.
Lúc này, nhà họ Trương không chỉ tổn thất một viên cờ, sắp tới có lẽ sẽ tổn thất nhiều hơn nữa.
Mà nhà họ Liễu bọn họ, nếu có thể nhân cơ hội thoát khỏi nhà họ Trương, thì cũng là chuyện tốt.
“Bà Bạch!” Hoàng Tam Gia lại hét lên một tiếng, giận dữ chất vấn: “Bà thế mà lại đi chịu thua thằng nhãi kia, còn muốn làm kẻ địch với nhà họ Trương nữa? Bà điên rồi sao?”
Bạch Nãi Nãi có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể im lặng đáp trả.
“Hay lắm, đầu tiên là nhà họ Liễu ngầm giúp đỡ thằng nhãi kia. Bây giờ ngay cả nhà họ Bạch bà cũng phản nữa hả?”
Hoàng Tam Gia cười lạnh, nói: “Chờ lúc trở lại Phụng Thiên, tôi nhất định sẽ báo với nhà họ Trương, để xem nhà họ Trương xử lý nhà họ Bạch bà thế nào!”
Dứt lời, Hoàng Tam Gia quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Đại Tiên vẫn cứ im lặng nãy giờ.
“Lão Hồ, hai anh ta hợp tác đánh với thằng nhãi kia một trận đi!”
“Tôi không tin thằng nhãi kia mạnh đến mức có thể một mình đánh năm nhà chúng ta?”
Hoàng Tam Gia gọi liên tục vài tiếng. Kết quả là vị Hồ Đại Tiên kia cứ như người câm, không nói tiếng nào, còn như người gỗ, không hề nhúc nhích.
“Ơ?” Hoàng Tam Gia ngây người, giận dữ nói: “Lão Hồ, ông bị dọa ngu người rồi hả? Sao không nói lời nào vậy?”
Dứt lời, Hoàng Tam Gia giơ tay túm Hồ Đại Tiên, kết quả không túm được gì.
Sau đó, ông ta dùng sức kéo mạnh một cái, lại kéo ra một tấm lông cáo rất lớn, bên trong đều là rơm rạ.
Đây thế mà lại là một người giả!
“Mẹ nó!”
Hoàng Tam Gia giật mình, tức giận chửi ầm lên. “Lão Hồ ông chơi đẹp quá đi!”
“Chạy cũng không báo một tiếng nữa!”