Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhãi ranh, hôm nay xem như mày may mắn!” Ngô Lục Nhất ra lệnh đuổi khách: “Hôm nay chúng tôi phải tiếp đãi khách quý, bọn mày cút hết đi, xem như nhà họ Ngô tao xui xẻo!”

Ngô Lục Nhị vẫn còn muốn đánh, hỏi: “Nhãi ranh, mày theo đạo gì vậy, để lại tên tuổi đi! Hôm nào nhà họ Ngô tao rảnh sẽ đi khiêu chiến mày, chuyện hôm nay chưa xong đâu.”

“Đúng vậy! Để tên hoặc là môn phái lại đi!” Những người nhà họ Ngô khác cũng gào lên, giống như là nếu hôm nay không có Diệp Lâm thì nhà họ Ngô bọn họ không đến mức phải chia ra một phần bảy gia sản vậy.

Số tiền này phải tính lên đầu thằng nhãi này mới được.

Nghe vậy, đỉnh chủ Điếu Bạch Mi của đỉnh Bất Lão trợn tròn mắt.

Trời ạ, mình không nghe lầm đấy chứ? Mấy ông già lẩm cẩm nhà họ Ngô dám đòi tính sổ với Diệp Lâm, không bỏ qua cho Diệp Lâm?

Giờ phút này, Điếu Bạch Mi biết là lúc nãy mình hiểu lầm nhà họ Ngô rồi.

Hóa ra là bọn họ thật sự không biết Diệp Lâm, chứ không phải là cấu kết hãm hại mình.

Chỉ là xem tình hình trước mắt, nhà họ Ngô dữ nhiều lành ít rồi, trên đường đi hoàng tuyền xem như vui vẻ.

“Ha ha…” Đối mặt với sự dò hỏi của nhà họ Ngô, Diệp Lâm cười khẽ: “Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!”

“Tôi chính là gia chủ nhà họ Diệp tại Yến Kinh, Long Vương mới nhậm chức, người đứng đầu Phụng Thiên, chiến thần nằm ba trăm nghìn đại quân Ung Châu… Diệp Lâm, Diệp Côn Lôn!”

Cái gì?

Một dãy tên tuổi được báo ra, đám người nhà họ Ngô cực kì sửng sốt.

“A… Tôi nhớ ra rồi!”

Ngay sau đó, Ngô Lục Ngũ run rẩy cả người nhìn về phía Diệp Lâm, cuối cùng cũng nhớ ra gặp Diệp Lâm ở đâu rồi.

Lúc nãy gặp đám người đỉnh Bất Lão, Ngô Lục Ngũ từng thấy ảnh chụp người diệt sạch cổ võ giả núi Trường Bạch ở chỗ Điếu Bạch Mi.

Thảo nào trông cậu ta quen quen…

Ngô Lục Ngũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Điếu Bạch Mi, phát hiện ông ta đang run bần bật, cực kì sợ hãi.

“Chẳng lẽ là… cậu ta?” Ngô Lục Ngũ run rẩy hỏi.

“Ừ…” Điếu Bạch Mi cũng run rẩy đáp.

Bịch!

Ngô Lục Ngũ ngã ngồi xuống đất.

“Diệp Lâm?” Đám người Ngô Lục Nhất cũng dần nhận ra vấn đề, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Chẳng lẽ… cậu chính là người làm long trời lở đất núi Trường Bạch… theo lời kể của lão Ngũ?”

“Chưa đến mức long trời lở đất.” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Nhưng đúng là tôi đã giết sáu đỉnh trên núi Trường Bạch và một trăm nghìn quân biên cảnh Cao Lâu Ly.”

Bịch… bịch!

Sau khi nghe thấy Diệp Lâm tự mình thừa nhận, đám người nhà họ Ngô giống như quân bài domino ngã xuống hết người này đến người khác.

Một lúc lâu sau, Ngô Lục Nhất lên tiếng trách móc Ngô Nhạc: “Thằng nhãi bất hiếu, sao không biết nói sớm hả?”

Ngô Nhạc cũng rất bất đắc dĩ: “Cháu mời đám người anh Diệp đến nhà chơi, còn chưa kịp giới thiệu nữa là các ông mắng cháu rồi. Không phải là cháu không nói, mà là cháu không có cơ hội nói.”

“Vậy là mày cố ý!” Ngô Lục Nhất oán trách: “Thảo nào lão Lục phái mày về phân gia, hóa ra là có chỗ dựa! Chỉ là hai ông cháu mày hại chết bọn tao rồi!”

Nghĩ đến chuyện lúc nãy mình múa rìu qua mắt thợ mà dám đấu pháp với Diệp Lâm, Ngô Lục Nhất liền cực kì sợ hãi, thậm chí cảm thấy mạng chó mình vẫn còn đây là do đối phương nương tay.

Cậu ta chính là một mình giết sáu đỉnh, giết luôn một trăm nghìn quân biên cảnh, nghe đồn bảy thị cổ võ cũng bị một mình cậu ta chém giết hơn phân nửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK