Giải quyết xong đám người gây rối, Lữ Đạo Hiên cuối cùng cũng có thể dời hết tầm mắt lên người Diệp Lâm.
“Nhãi ranh, những người mà mày có thể dựa vào, đều không thể giúp đỡ mày nữa!”
“Để tao xem mày còn có thể ăn nói ngang ngạnh được bao lâu nữa?”
Trong nhất thời, chiến trường hoàn toàn bị ngăn cách làm hai.
Diệp Lâm hiện giờ giống như bị mắc kẹt trên đảo, không có một ai giúp đỡ.
Dù bên ngoài có vài nghìn chiến sĩ thì bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, chứ không thể nào đi lên nổi nửa bước.
Trên võ đài, đám cổ võ giả như sói như hổ bao vây Diệp Lâm thêm lần nữa.
“Ha ha! Bây giờ không còn ai giúp mày nữa rồi! Còn mày thì có muốn trốn cũng không trốn được!” Hứa Đại Mã Bổng cười to tiếng.
“Diệp Lâm, ngày chết của mày đến rồi!” Hoàng Kim Bưu chợ đen thấy vậy thì cũng lạnh lùng dọa dẫm.
“Nhìn thái độ của cậu ta kìa, vẫn còn rất kiên cường!” Đám người Thanh Môn bước lên võ đài: “Vậy chúng ta tiếp tục ra tay đi!”
Ngay sau đó, người nào cũng tràn đầy sát khí.
Những kẻ có mối thù sâu đậm với Diệp Lâm đều lên võ đài chuẩn bị tấn công.
Lúc này, Hoa Quân Dương bị cản ở bên ngoài lớn tiếng quát: “Để tôi xem ai dám ra tay! Lát nữa đừng hòng đi ra khỏi đây!”
Chỉ là hiện giờ đám người Hoa Quân Dương đã bị ngăn cản ở bên ngoài, dù có nói gì thì cũng không còn lực uy hiếp nữa.
Bọn họ bỏ đám quân chính quy qua một bên, đợi giết người xong rồi, với thực lực của bọn họ cũng đủ để an toàn rút lui.
Hơn nữa, bọn họ có thân phận cổ võ giả. Một khi bọn họ trở lại địa bàn của giới cổ võ, đợi cho qua chuyện rồi thì sẽ coi như xong.
Ai sẽ vì một thằng nhãi thế giới bình thường khai chiến với giới cổ võ chứ?
“Các vị cứ yên tâm.” Lúc này, Lữ Đạo Hiên nói: “Lát nữa tôi sẽ hộ tống các vị xuống núi.”
Nghe lời nói của Lữ Đạo Hiên, đám cổ võ giả càng thêm không sợ hãi.
“Hay lắm rồi!”
“Đám cổ võ giả các người hay lắm rồi!”
Hoa Quân Dương là thống đốc phủ Thuận Thiên. Ông ta không ngờ rằng đám cổ võ giả kia không coi lời nói của mình ra gì.
“Nếu các người cứ cứng đầu như vậy thì đừng trách quân U Châu chúng tôi không khách sáo!”
Hồ Phi thấy thế cục lại tiếp tục thăng cấp, thậm chí đã vượt qua sự khống chế của mình, bèn lấy đạn tín hiệu ra định gọi thêm đại quân U Châu.
“Chỉ cần tôi tiếp tục xin tổng bộ giúp đỡ thì ngay sau đó thôi, ba trăm nghìn quân U Châu sẽ đến đây chi viện.”
“Đến lúc ấy, chủ soái của quân tôi là chiến thần U Châu cũng sẽ tự mình đến đây!”
“Bạch Vân Quan các người dám công khai cãi lời quân lệnh, các người có gánh nổi trách nhiệm hay không?”
Đối mặt với sự uy hiếp của quân U Châu, đám cổ võ giả có hơi do dự.
Nếu chiến thần U Châu thật sự tới đây thì tình huống sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát.
Có điều, Lữ Đạo Hiên dường như đã quyết tâm rồi, hừ lạnh nói: “Chờ tới lúc quân U Châu các cậu chạy tới đây, dù có mười thằng Diệp Lâm thì cũng đã bị tôi giết chết hết rồi.”
“Cho dù chiến thần U Châu đi tới trước mặt tôi, thì cũng không dám làm gì tôi. Bởi vì…”
Lữ Đạo Hiên còn chưa nói xong, đột nhiên bước một bước lên không trung, cả người treo lơ lửng.
Ông ta dường như đang đi trên bậc thang, bước từng bước một về phía trời cao.
Mỗi khi ông ta đi một bước, dòng khí quanh thân ông ta đều sẽ mạnh thêm một phần.
Lúc ông ta đứng ở phía trên cao quan sát mọi người phía dưới, người nào ở trong mắt ông ta cũng giống như con kiến.
Khí thế của ông ta đã hoàn toàn nghiền áp toàn trường khiến cho mọi người phải chấn động.
Ầm ầm ầm!
Trong thiên địa đột nhiên có tiếng sấm sét vang lên, từng tia chớp trong không trung bị ông ta nắm hết vào trong tay.
Giống như thần tiên hạ phàm, gây chấn động cho toàn trường.
“Ơ… đây là…”
Giờ phút này, đạo trưởng Thiên Cực và Tàng Kiếm Thượng Nhân trên ghế trọng tài đều cực kì giật mình, ngửa đầu lên nhìn Lữ Đạo Hiên đang đứng trên trời, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Thần Cảnh?”
“Là tông sư Thần Cảnh?”
“Lữ quan chủ đã bước vào Thần Cảnh rồi!”