“Chữ hiếu ở trên đầu, tôi mặc kệ làm sao được?” Thẩm Thường Thanh cũng là một người thật tình, lập tức đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tức phát điên nói: “Nếu ai dám động đến cha mẹ tôi, tôi thà không làm quan nữa, cũng phải đánh tới cùng với bọn chúng!”
“Ha ha… Thẩm đại nhân nói rất đúng!” Hàn Sơn Hà cất tiếng cười to, gỡ bộ quân trang trên người xuống, để lộ ra làn da dày đặc vết sẹo, dữ tợn lại đáng sợ.
“Hàn Sơn Hà? Ông định làm…” Lý Úc Bạch và Đoạn Thiên Hào giật nảy mình.
Hàn Sơn Hà nghiêm mặt nói: “Khi mặc lên người bộ quân trang, tôi sẽ trung thành với quốc gia. Khi cởi bộ quân trang, tôi coi trọng tình nghĩa.”
“Bỏ hết quy củ chó má đó đi! Hàn Sơn Hà tôi làm việc không tuân theo quy củ!”
“Diệp lão đệ đừng lo lắng, để đại ca tới giúp đỡ đệ!”
“Chỉ là một nghìn tông sư nước ngoài thôi mà! Hai anh em ta hợp tác với nhau, đánh chết khiếp bọn họ!”
Thấy Hàn Sơn Hà khẳng khái vì tình nghĩa, mọi người xung quanh đều rất xúc động.
“Cha ơi, để con tới giúp cha!” Hàn Anh chủ động xin ra trận.
“Còn có con nữa chú Hàn ơi!” Đoạn Tử Du cũng xin ra trận.
Đoạn Thiên Hào tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, ngầm đạp con trai một chân, trách con trai xen vào việc của người khác.
Người ta nói gả con gái như bát nước đổ đi, sao mình sinh một đứa con trai mà bây giờ nó như muốn cùng họ với người ta luôn rồi?
Phùng Vô Tật thấy tình hình như vậy thì không chút hoảng hốt, nói: “Nghe danh chiến thần cửu châu Đại Hạ từ lâu lắm rồi, hôm nay tôi sẽ tự mình lên thỉnh giáo cao chiêu của chiến thần Thanh Châu!”
Ở trong mắt Phùng Vô Tật, có thêm một chiến thần cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Chỉ cần mình giữ chân chiến thần Thanh Châu, thì mười nghìn tông sư còn lại sẽ dễ dàng giết chết được Diệp Lâm.
Giờ phút này, Diệp Lâm đứng giữa sân khoát tay từ chối ý tốt của ông anh mình.
“Hàn đại ca, cảm ơn ý tốt của đại ca, nhưng chỉ một mình tôi là đủ giải quyết chuyện nhỏ này rồi.”
Hàn Sơn Hà nhíu mày nói: “Bọn họ có mười nghìn tông sư, một mình lão đệ sao đối phó được hả?”
Diệp Lâm cười cười: “Ai nói là tôi chỉ có một mình?”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm nhìn qua chỉ có một mình cũng có giúp đỡ nữa!
Nghe vậy, Tàng Kiếm thượng nhân bên phía Hoa Sơn bước lên một bước, chuẩn bị ra tay.
Bởi vì ông ta biết rõ nếu Diệp Lâm tìm người giúp đỡ thì chắc chắn sẽ đi tìm mình.
Chỉ có mình mới có thể cản phía sau để cậu ta có đường chạy trốn.
Bên kia, nhà họ Tần cổ võ cũng sôi nổi đứng dậy, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Chỉ cần một câu của Diệp Lâm thôi là bọn họ sẽ ra sân ngay.
Bởi vì có quy định của chính phủ, bọn họ không thể ra tay giúp đỡ, nhưng vẫn có thể dùng lực lượng không chính thức để gia nhập chiến cuộc.
Nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy như muối bỏ biển, khó có thể thành công.
Thấy tình hình như vậy, Phùng Vô Tật cười lạnh: “Chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói bậy bạ hả?”
“Ai dám nhảy vào vũng nước đục này? Không muốn sống nữa sao?
“Ha ha, tiếc là cuối cùng mày vẫn không thể làm chiến thần Ung Châu, ở đây có tận ba trăm nghìn đại quân, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mày đi tìm chết!”
Ông ta vừa dứt lời, liền thấy Diệp Lâm lấy ra một vật, giơ lên cao, rạng rỡ tứ phương.
“Hổ phù quân Ung Châu tại đây!”
“Toàn thể tướng sĩ, nghe lệnh của tôi!”