Sau cuộc xem mắt với Susan ngày hôm kia, anh ta đã mất việc, ngay cả cha anh ta cũng chịu liên lụy bị chính phủ tạm thời cách chức, còn phải chịu điều tra.
Cuộc đời Tạ thiếu gia đột nhiên rơi vào đường cùng.
Anh ta đổ lỗi mọi chuyện cho Susan, nghĩ rằng mọi chuyện là do cô ấy gây ra.
Sáng nay anh ta lại bị người cha uống say thoá mạ một trận rồi đuổi khỏi nhà.
Tạ thiếu gia buồn bực, tìm đến đám anh em chuyên làm việc xấu với nhau uống rượu. Dựa vào men say có thêm can đảm, mọi người cùng thực hiện kế hoạch lớn mật này.
Nhìn nhóm người trong xe nồng nặc mùi rượu cùng với ánh mắt đầy ác ý kia, tất nhiên Susan có thể đoán được họ định làm gì cô.
"Anh làm vậy là phạm pháp đấy!" Susan lớn tiếng cảnh báo.
"Phạm pháp?" Tạ thiếu gia hừ lạnh một tiếng: "Đời tao đã bị mày hủy hoại, còn quan tâm đến chuyện này làm gì? Hơn nữa..."
"Tao sẽ để lưu lại chứng cứ! Nếu mày dám tố cáo, tao sẽ đưa toàn bộ đoạn video ngắn của mày ra ánh sáng! Chắc mày không muốn dùng cách này để nổi tiếng trên mạng chứ?”
Tạ thiếu gia tin rằng chỉ cần anh ta näm được nhược điểm này trong tay thì người phụ nữ này từ nay sẽ có thể bị anh ta điều khiển, muốn làm gì thì làm!
"Đồ khốn nạn!" Susan cũng bị suy nghĩ đê hèn của Tạ thiếu gia chọc giận: "Cho dù anh có đưa ra ánh sáng thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát bắt anh! Đừng nghĩ đến việc lấy thứ đó ra đe dọa tôi!"
"Được rồi! Vậy thì chúng ta cùng chết thôi!" Hiện tại Tạ thiếu gia không để bụng đến điều gì nữa. Anh ta chỉ muốn trả thù Susan, khiến cô ấy cũng phải xui xẻo như mình.
Hai người đàn ông mỏ chuột tai khỉ ngồi ở ghế sau đã bắt đầu mất kiên nhẫn, giở trò.
Susan gào thét vùng vẫy, nước mắt tủi nhục chảy ra. "Dừng lại, đừng chạm vào cô ta vội!" Tạ thiếu gia lập †ức mảng: "Lần đầu tiên của cô ta là của tôi! Các người tránh ra"
Tạ thiếu gia còn chưa thành công, làm sao có thể để người khác đến trước?
"Được rồi, vậy để Tạ thiếu gia chơi trước!" Đám anh em của anh ta cũng rất thức thời.
Chẳng bao lâu, chiếc xe đã chạy đến một khu nhà xưởng bỏ hoang.
Họ đã sớm chuẩn bị tốt công cụ gây án ở chỗ này.
"Cứu với!" Susan vừa bước ra khỏi xe đã hét toáng lên kêu cứu.
Nhưng bây giờ là ban đêm lại ở vùng ngoại ô vắng vẻ này.
Dù Susan có hét to thế nào cũng không có ai đáp lại. “Ha ha ha ha..." Đám người Tạ thiếu gia cười đùa nói: “Cho dù mày có hét rách họng thì cũng sẽ không có ai đến cứu mày đâu.”
Sau một hồi xô đẩy và quát lớn, Susan bị lôi lên tầng hai.
Chỉ thấy một chiếc camera đã được lắp sẵn ở đó và một tấm nệm đặt trên mặt đất.
Trái tim Susan như hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
Cô ấy chợt nghĩ tới bạn nãy Diệp Lâm còn nhắc nhở mình rằng gần đây sẽ gặp rắc rối.
Khi đó cô ấy vẫn còn cười nhạo Diệp Lâm như là thầy bói nhưng không ngờ anh thực sự nói đúng.
Susan cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không nghe. lời Diệp Lâm về nhà sớm hơn.
Hoặc chỉ cần để Diệp Lâm hộ tống mình đi đến dưới †ầng nhà thôi thì chuyện bây giờ cũng chưa chắc sẽ xảy ra.
"Diệp Lâm... Cậu ở đâu... Cứu tôi..."
Susan thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng một phép màu sẽ xảy ra.
Phịch!
Susan hét lên một tiếng, cô ấy bị đẩy xuống nệm một cách thô bạo.
“Mày tự mình cởi hay để tao giúp mày?”
"Nếu như mày không chịu phối hợp, để tao phải ra tay thì đừng trách tao không biết thương hoa tiếc ngọc!”
"Hì hì..."
Tạ thiếu gia nở cười độc ác như một tên ác ma, anh ta bước từng bước tới gần Susan.
"Tạ thiếu gia, xin anh hãy để tôi đi!"
“Ngày mai tôi sẽ nghỉ việc ở công ty và giao lại công việc cho anh.”
"Vì anh say rượu nên mới làm ra chuyện sai lầm như vậy, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."
"Tạ thiếu gia, đừng phạm lỗi thêm nữa. Dừng tay lại đi..."
Susan thấy mình không cậy mạnh được vì thế lại mềm giọng năn nỉ. Dù chỉ có thể trì hoãn thời gian một chút cũng tốt.
Nhưng đám người Tạ thiếu gia lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái t*ng trùng lên não, hoàn toàn bất chấp tất cả.
Mọi chuyện đã đến nước này, liệu họ còn đường lui nào không?
Bây giờ họ chỉ muốn tham hoan, sao còn quan tâm đến luân thường đạo đức nữa?
Hơn nữa, Susan còn là người đẹp tuyệt trần.
Cuộc đời Tạ thiếu gia đột nhiên rơi vào đường cùng.
Anh ta đổ lỗi mọi chuyện cho Susan, nghĩ rằng mọi chuyện là do cô ấy gây ra.
Sáng nay anh ta lại bị người cha uống say thoá mạ một trận rồi đuổi khỏi nhà.
Tạ thiếu gia buồn bực, tìm đến đám anh em chuyên làm việc xấu với nhau uống rượu. Dựa vào men say có thêm can đảm, mọi người cùng thực hiện kế hoạch lớn mật này.
Nhìn nhóm người trong xe nồng nặc mùi rượu cùng với ánh mắt đầy ác ý kia, tất nhiên Susan có thể đoán được họ định làm gì cô.
"Anh làm vậy là phạm pháp đấy!" Susan lớn tiếng cảnh báo.
"Phạm pháp?" Tạ thiếu gia hừ lạnh một tiếng: "Đời tao đã bị mày hủy hoại, còn quan tâm đến chuyện này làm gì? Hơn nữa..."
"Tao sẽ để lưu lại chứng cứ! Nếu mày dám tố cáo, tao sẽ đưa toàn bộ đoạn video ngắn của mày ra ánh sáng! Chắc mày không muốn dùng cách này để nổi tiếng trên mạng chứ?”
Tạ thiếu gia tin rằng chỉ cần anh ta näm được nhược điểm này trong tay thì người phụ nữ này từ nay sẽ có thể bị anh ta điều khiển, muốn làm gì thì làm!
"Đồ khốn nạn!" Susan cũng bị suy nghĩ đê hèn của Tạ thiếu gia chọc giận: "Cho dù anh có đưa ra ánh sáng thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát bắt anh! Đừng nghĩ đến việc lấy thứ đó ra đe dọa tôi!"
"Được rồi! Vậy thì chúng ta cùng chết thôi!" Hiện tại Tạ thiếu gia không để bụng đến điều gì nữa. Anh ta chỉ muốn trả thù Susan, khiến cô ấy cũng phải xui xẻo như mình.
Hai người đàn ông mỏ chuột tai khỉ ngồi ở ghế sau đã bắt đầu mất kiên nhẫn, giở trò.
Susan gào thét vùng vẫy, nước mắt tủi nhục chảy ra. "Dừng lại, đừng chạm vào cô ta vội!" Tạ thiếu gia lập †ức mảng: "Lần đầu tiên của cô ta là của tôi! Các người tránh ra"
Tạ thiếu gia còn chưa thành công, làm sao có thể để người khác đến trước?
"Được rồi, vậy để Tạ thiếu gia chơi trước!" Đám anh em của anh ta cũng rất thức thời.
Chẳng bao lâu, chiếc xe đã chạy đến một khu nhà xưởng bỏ hoang.
Họ đã sớm chuẩn bị tốt công cụ gây án ở chỗ này.
"Cứu với!" Susan vừa bước ra khỏi xe đã hét toáng lên kêu cứu.
Nhưng bây giờ là ban đêm lại ở vùng ngoại ô vắng vẻ này.
Dù Susan có hét to thế nào cũng không có ai đáp lại. “Ha ha ha ha..." Đám người Tạ thiếu gia cười đùa nói: “Cho dù mày có hét rách họng thì cũng sẽ không có ai đến cứu mày đâu.”
Sau một hồi xô đẩy và quát lớn, Susan bị lôi lên tầng hai.
Chỉ thấy một chiếc camera đã được lắp sẵn ở đó và một tấm nệm đặt trên mặt đất.
Trái tim Susan như hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
Cô ấy chợt nghĩ tới bạn nãy Diệp Lâm còn nhắc nhở mình rằng gần đây sẽ gặp rắc rối.
Khi đó cô ấy vẫn còn cười nhạo Diệp Lâm như là thầy bói nhưng không ngờ anh thực sự nói đúng.
Susan cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không nghe. lời Diệp Lâm về nhà sớm hơn.
Hoặc chỉ cần để Diệp Lâm hộ tống mình đi đến dưới †ầng nhà thôi thì chuyện bây giờ cũng chưa chắc sẽ xảy ra.
"Diệp Lâm... Cậu ở đâu... Cứu tôi..."
Susan thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng một phép màu sẽ xảy ra.
Phịch!
Susan hét lên một tiếng, cô ấy bị đẩy xuống nệm một cách thô bạo.
“Mày tự mình cởi hay để tao giúp mày?”
"Nếu như mày không chịu phối hợp, để tao phải ra tay thì đừng trách tao không biết thương hoa tiếc ngọc!”
"Hì hì..."
Tạ thiếu gia nở cười độc ác như một tên ác ma, anh ta bước từng bước tới gần Susan.
"Tạ thiếu gia, xin anh hãy để tôi đi!"
“Ngày mai tôi sẽ nghỉ việc ở công ty và giao lại công việc cho anh.”
"Vì anh say rượu nên mới làm ra chuyện sai lầm như vậy, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."
"Tạ thiếu gia, đừng phạm lỗi thêm nữa. Dừng tay lại đi..."
Susan thấy mình không cậy mạnh được vì thế lại mềm giọng năn nỉ. Dù chỉ có thể trì hoãn thời gian một chút cũng tốt.
Nhưng đám người Tạ thiếu gia lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái t*ng trùng lên não, hoàn toàn bất chấp tất cả.
Mọi chuyện đã đến nước này, liệu họ còn đường lui nào không?
Bây giờ họ chỉ muốn tham hoan, sao còn quan tâm đến luân thường đạo đức nữa?
Hơn nữa, Susan còn là người đẹp tuyệt trần.