Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày trôi qua, đã sắp đến ngày quyết đấu.

Yến Kinh, Bạch Vân Quan!

Còn có một tên khác là Thiên Trường Quan!

Đây chính là tổ đình của Đạo gia Toàn Chân, có tiếng là tu viện hàng đầu Toàn Chân giáo.

Thời xưa, Huyền Tông có lòng kính đạo, nghe theo lời cha xây dựng quan.

Chọn một bên thứ ba là Đạo gia để làm địa điểm so đấu giữa bảy thị cổ võ và Diệp Lâm là để tỏ vẻ công bằng công chính.

Trong Bát Tiên điện.

Một đạo sĩ già râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng, tập trung tu hành.

Ông ta chính là Lữ Đạo Hiên, quan chủ hiện nay của Bạch Vân Quan.

“Quan chủ.”

Lúc này, một tiểu đạo sĩ đi đến bên ngoài đại điện báo tin.

“Nhà họ Ninh cổ võ xin gặp.”

Sau một lúc lâu, đạo sĩ già trả lời: “Mời vào đi!”

Không lâu sau, tộc trưởng nhà họ Ninh tự mình đi vào.

“Ông Lữ, đã lâu không gặp!” Một ông cụ tinh thần sáng lán đi vào đại điện, ôm quyền chào hỏi.

“Ông vẫn khỏe hả?” Lữ Đạo Hiên đứng dậy đáp lễ.

Sau đó, hai người chia ra ngồi xuống, Lữ Đạo Hiên pha trà đãi khách.

Sau vài câu khách sáo, Lữ Đạo Hiên đi thẳng vào vấn đề: “Ông Ninh, ông không có chuyện gì là sẽ không đến đây đâu.”

“Hôm nay là ngày quyết đấu của các ông, mà địa điểm lại là trong Bạch Vân Quan tôi, đã vậy ông còn tới sớm như vậy để làm gì?”

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!”

Nghe vậy, ông Ninh hơi thay đổi sắc mặt, dáng vẻ vô cùng đau đớn nói: “Ông Lữ, có chuyện ông còn chưa biết!”

“Thằng nhãi họ Diệp kia giết tộc nhân của tôi, mà đứa bé ấy còn là cháu trai dòng chính của tôi! Nếu không báo thù thì nhà họ Ninh tôi làm gì còn mặt mũi gặp ai?”

“Cổ võ không thể chịu nhục, đây chính là quy củ mà chúng ta đặt ra với thế giới bình thường! Hiện giờ thằng nhãi kia khinh người quá đáng, nhà họ Ninh chúng tôi không thể không phân ra cái sống chết với cậu ta!”

Sau khi giải thích rõ ràng đầu đuôi, ông Ninh nhìn về phía Lữ Đạo Hiên, dường như muốn xem phản ứng của Lữ Đạo Hiên.

“Thù hận báo qua báo lại khi nào mới xong!” Lữ Đạo Hiên nói: “Đã vậy thì sau trận quyết đấu hôm nay, cứ xóa bỏ toàn bộ ân oán đi!”

Nghe vậy, ông Ninh hơi khựng lại, nhíu mày, trong lòng khó hiểu.

Không biết Lữ Đạo Hiên rốt cuộc là nghe không hiểu ý ngầm của mình, hay là cố ý giả vờ không hiểu với mình vậy?

“Ông Ninh có gì muốn nói thì cứ nói đi!” Lữ Đạo Hiên nhìn ông ta, dường như thấy được vẻ khó hiểu trong mắt ông ta: “Tôi đây tu đạo nhiều năm, đã không còn hứng thú theo đuổi đến cùng đủ loại ân oán trên đời.”

Ông Ninh thở dài nói: “Chờ lát nữa quyết đấu với cậu ta, một là định thắng thua, hai là phân sống chết. Nhà họ Ninh chúng tôi và cậu ta, chắc chắn có một người không xuống được lôi đài.”

“Vô Lượng Thiên Tôn!” Lữ Đạo Hiên cũng thở dài: “Ông Ninh cần gì phải như vậy chứ?”

Ông Ninh cắn răng nói: “Lữ quan chủ, tôi chỉ có một chuyện muốn nhờ.”

“Mời nói!” Lữ Đạo Hiên từ từ mở mắt ra.

Ông Ninh tiếp tục nói: “Lát nữa trong trận chiến, quý quan là trọng tài, hi vọng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.”

“Trong bảy thị chúng tôi, nếu có người có thể thắng được cậu ta, tới lúc giết chết cậu ta, mong rằng quý quan đứng ngăn cản.”

Nghe vậy, Lữ Đạo Hiên lập tức im lặng, cả buổi không nói tiếng nào.


Ông Ninh chợt cười nói tiếp: “Ông xem, tôi chỉ lo nói chuyện, suýt chút nữa quên mất chuyện chính.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK