Nhìn thấy Chu Chính Hào đích thân dẫn đầu đám người, chặn cửa tòa nhà họ Bạch, đòi báo thù cho con trai mình.
Đám đông đang theo dõi xung quanh cũng nổ ra một trận bàn tán. "Không phải Chu thiếu gia tự thiêu à? Sao lại liên quan đến nhà họ Bạch?" "Có lẽ là còn có chuyện gì đó đăng sau? Giờ thì hay rồi!"
"Nhà họ Bạch sắp khai trương, nếu dám khiêu khích nhà họ Chu, có khi lại phá sản lần hai không biết chừng!"
Bạch Vi Vi thấy đối phương không có thiện ý thì lạnh lùng đáp lại: "Ông Chu, nhà ông cháy thì liên quan gì đến tôi?"
“Trong khi con trai ông đang phóng hỏa thì tôi đang ngủ ngon ở nhà kìa!” "Ông đừng có mà ngậm máu phun người!"
Bạch Vi Vi tự tin nói, bởi vì chuyện này cô thực sự không biết, cô chỉ đang nói sự thật mà thôi.
"Cô!" Chu Chính Hào không nói nên lời, bởi vì chuyện này, nếu dựa theo tình huống bình thường, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Mặc dù biết rõ nó có liên quan đến nhà họ Bạch nhưng không có bằng chứng nào cả.
Ngay cả 119 còn kết luận rằng người chịu trách nhiệm chính trong vụ tai nạn này chính là con trai ông ta, Chu Tử Ngang.
Cảnh anh ta tự phóng hỏa trong tòa nhà thậm chí còn được ghi lại rõ ràng trên camera giám sát.
Tuy nhiên, Chu Chính Hào biết rằng đó không phải là con trai mình. Từ hôm qua, khi con trai ông ta về, anh ta bắt đầu cư xử rất lạ.
Tất cả chuyện này đều do nhà họ Bạch giở trò.
"Chu thiếu gia đã trúng chiêu Ngũ Quỷ Hung Sát! Bị lửa khắc mệnh!"
Lúc này, một ông lão như tiên nhân ở bên cạnh Chu Chính Hào đột nhiên nói: “Đáng tiếc là tôi đến quá muộn, không cứu được số mệnh của Chu thiếu gia!”
"Ngũ Quỷ Hung Sát chính là chiêu thức mà các người đã thực hiện trên người Chu thiếu gia ngày hôm qual"
Lời này vừa nói ra, đám người đang hóng chuyện xung quanh lại lập tức bùng nổ.
"Ngũ Quỷ Hung Sát là cái gì? Sao trận hỏa hoạn này càng ngày càng khó hiểu vậy?"
"Này, đây không phải là Tê đại sư, người đứng đầu trong giới phong thủy ở Yến Kinh sao?"
"Nếu là Tê đại sư nói thì chắc là không sai rồi!" "Không ngờ ngọn lửa này lại có liên quan đến phong thủy!"
Giờ đây đã có thầy phong thủy lên tiếng, dư luận bất lợi hướng về phía nhà họ Bạch.
"Không ngờ cô nhóc nhà họ Bạch này lại tàn nhẫn như vậy? Lén bày trận pháp phong thủy, giết chết cậu cả nhà họ Chu!"
"Bảo sao ông Chu lại tức giận như vậy, thù giết con trai thì sao mà không tức giận cho được!"
Ngay lập tức, Bạch Vi Vị trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, trăm miệng cũng khó mà giải thích được.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cho dù bây giờ Bạch Vi Vi có nói nhà họ Chu dùng trận pháp nhốt rồng để tiêu diệt nhà họ Bạch thì e rằng cũng sẽ không có người tin.
"Ngũ Quỷ Hung Sát này là do chính tay học trò của ông tạo ra đấy!"
Lúc này, Diệp Lâm đứng ra, bình tĩnh nói: "Là sư phụ, bình thường ông không dạy học trò đi theo con đường chính nghĩa, bây giờ thì gậy ông đập lưng ông mà thôi."
"Nhưng mà, thầy nào thì trò nấy! Các người bố trí trận pháp nhốt rồng ở đây từ nhiều năm trước, hẳn phải biết sẽ có ngày hôm nay chứ?"
"Tục ngữ có câu, ác giả ác báo, chẳng ai qua mắt nổi trời cao đâu?" Những lời này vừa nói ra, hiện trường đã im lặng.
Mọi người đều sửng sốt nhìn Diệp Lâm, không thể tin được anh lại dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Tề đại sư.
Tê đại sư và Chu Chính Hào cũng vừa sốc vừa tức giận.
Bởi vì trận pháp nhốt rồng mà bọn họ sắp đặt lại bị thanh niên này vạch trần, rõ ràng tên nhóc này không đơn giản!
"Cậu... Cậu là ai?"
Tê Phượng Bình sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Tôi biết rồi, học trò của tôi trúng phải chiêu Lục Sát Tuyệt Mệnh! Chính cậu đã giết chết nó, đúng không?"
Người học trò mà Tề Phong Bình nhắc đến không ai khác chính là Khuông đại sư, người hôm qua đã theo Chu thiếu gia đến nhà họ Bạch.
Chẳng qua là anh ta học nghệ chưa thông nên thất bại thảm hại, thậm chí còn phải bỏ mạng dưới tay của Diệp Lâm.
"Lục Sát Tuyệt Mệnh là do học trò của ông tự mình ra tay." Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Chẳng qua là anh ta không thể hại được người khác, bị lục sát đánh ngược lại rồi tử vong mà thôi!"
"Sao có thể trách tôi được."
Nghe Diệp Lâm nói xong, Tê Phong Bình càng thêm chắc chắn, người trước mặt đã giết chết đồ đệ của mình.
Tê Phượng Bình và Chu Chính Hào, một người mất đi học trò yêu quý, một người mất đi đứa con yêu dấu!
Nỗi đau mất con và mất đệ tử của hai người đều dồn lên đầu Diệp Lâm.
"Tên nhóc khốn khiếp!" Tê Phong Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Cậu giết chết học trò của tôi, sau lại giết Chu thiếu gia!"
“Hôm nay, tôi phải tính sổ với cậu một phen!”
Chu Chính Hào phất tay, ra lệnh cho đám côn đồ và vệ sĩ xông lên trả thù cho con trai mình.
"Xông lên cho tôi!"
"Bắt lấy tên nhóc đói"
"Nhân tiện đốt luôn trụ sở của nhà họ Bạch!"
"Các người dám hại con trai tôi, tôi sẽ bắt các người chôn cùng với nó!" Chu Chính Hào muốn báo thù ngay lập tức.
Vừa dứt lời, các vệ sĩ đã lao lên.
Đám đông đang xem náo nhiệt bỗng trở nên thích thú, như thể một vở kịch hay sắp bắt đầu.
"Để tôi xem, ai dám ra tay!"
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hét lớn, tách ra khỏi đám đông, dẫn theo một nhóm người đi vào.
Đám đông đang theo dõi xung quanh cũng nổ ra một trận bàn tán. "Không phải Chu thiếu gia tự thiêu à? Sao lại liên quan đến nhà họ Bạch?" "Có lẽ là còn có chuyện gì đó đăng sau? Giờ thì hay rồi!"
"Nhà họ Bạch sắp khai trương, nếu dám khiêu khích nhà họ Chu, có khi lại phá sản lần hai không biết chừng!"
Bạch Vi Vi thấy đối phương không có thiện ý thì lạnh lùng đáp lại: "Ông Chu, nhà ông cháy thì liên quan gì đến tôi?"
“Trong khi con trai ông đang phóng hỏa thì tôi đang ngủ ngon ở nhà kìa!” "Ông đừng có mà ngậm máu phun người!"
Bạch Vi Vi tự tin nói, bởi vì chuyện này cô thực sự không biết, cô chỉ đang nói sự thật mà thôi.
"Cô!" Chu Chính Hào không nói nên lời, bởi vì chuyện này, nếu dựa theo tình huống bình thường, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Mặc dù biết rõ nó có liên quan đến nhà họ Bạch nhưng không có bằng chứng nào cả.
Ngay cả 119 còn kết luận rằng người chịu trách nhiệm chính trong vụ tai nạn này chính là con trai ông ta, Chu Tử Ngang.
Cảnh anh ta tự phóng hỏa trong tòa nhà thậm chí còn được ghi lại rõ ràng trên camera giám sát.
Tuy nhiên, Chu Chính Hào biết rằng đó không phải là con trai mình. Từ hôm qua, khi con trai ông ta về, anh ta bắt đầu cư xử rất lạ.
Tất cả chuyện này đều do nhà họ Bạch giở trò.
"Chu thiếu gia đã trúng chiêu Ngũ Quỷ Hung Sát! Bị lửa khắc mệnh!"
Lúc này, một ông lão như tiên nhân ở bên cạnh Chu Chính Hào đột nhiên nói: “Đáng tiếc là tôi đến quá muộn, không cứu được số mệnh của Chu thiếu gia!”
"Ngũ Quỷ Hung Sát chính là chiêu thức mà các người đã thực hiện trên người Chu thiếu gia ngày hôm qual"
Lời này vừa nói ra, đám người đang hóng chuyện xung quanh lại lập tức bùng nổ.
"Ngũ Quỷ Hung Sát là cái gì? Sao trận hỏa hoạn này càng ngày càng khó hiểu vậy?"
"Này, đây không phải là Tê đại sư, người đứng đầu trong giới phong thủy ở Yến Kinh sao?"
"Nếu là Tê đại sư nói thì chắc là không sai rồi!" "Không ngờ ngọn lửa này lại có liên quan đến phong thủy!"
Giờ đây đã có thầy phong thủy lên tiếng, dư luận bất lợi hướng về phía nhà họ Bạch.
"Không ngờ cô nhóc nhà họ Bạch này lại tàn nhẫn như vậy? Lén bày trận pháp phong thủy, giết chết cậu cả nhà họ Chu!"
"Bảo sao ông Chu lại tức giận như vậy, thù giết con trai thì sao mà không tức giận cho được!"
Ngay lập tức, Bạch Vi Vị trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, trăm miệng cũng khó mà giải thích được.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cho dù bây giờ Bạch Vi Vi có nói nhà họ Chu dùng trận pháp nhốt rồng để tiêu diệt nhà họ Bạch thì e rằng cũng sẽ không có người tin.
"Ngũ Quỷ Hung Sát này là do chính tay học trò của ông tạo ra đấy!"
Lúc này, Diệp Lâm đứng ra, bình tĩnh nói: "Là sư phụ, bình thường ông không dạy học trò đi theo con đường chính nghĩa, bây giờ thì gậy ông đập lưng ông mà thôi."
"Nhưng mà, thầy nào thì trò nấy! Các người bố trí trận pháp nhốt rồng ở đây từ nhiều năm trước, hẳn phải biết sẽ có ngày hôm nay chứ?"
"Tục ngữ có câu, ác giả ác báo, chẳng ai qua mắt nổi trời cao đâu?" Những lời này vừa nói ra, hiện trường đã im lặng.
Mọi người đều sửng sốt nhìn Diệp Lâm, không thể tin được anh lại dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Tề đại sư.
Tê đại sư và Chu Chính Hào cũng vừa sốc vừa tức giận.
Bởi vì trận pháp nhốt rồng mà bọn họ sắp đặt lại bị thanh niên này vạch trần, rõ ràng tên nhóc này không đơn giản!
"Cậu... Cậu là ai?"
Tê Phượng Bình sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Tôi biết rồi, học trò của tôi trúng phải chiêu Lục Sát Tuyệt Mệnh! Chính cậu đã giết chết nó, đúng không?"
Người học trò mà Tề Phong Bình nhắc đến không ai khác chính là Khuông đại sư, người hôm qua đã theo Chu thiếu gia đến nhà họ Bạch.
Chẳng qua là anh ta học nghệ chưa thông nên thất bại thảm hại, thậm chí còn phải bỏ mạng dưới tay của Diệp Lâm.
"Lục Sát Tuyệt Mệnh là do học trò của ông tự mình ra tay." Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Chẳng qua là anh ta không thể hại được người khác, bị lục sát đánh ngược lại rồi tử vong mà thôi!"
"Sao có thể trách tôi được."
Nghe Diệp Lâm nói xong, Tê Phong Bình càng thêm chắc chắn, người trước mặt đã giết chết đồ đệ của mình.
Tê Phượng Bình và Chu Chính Hào, một người mất đi học trò yêu quý, một người mất đi đứa con yêu dấu!
Nỗi đau mất con và mất đệ tử của hai người đều dồn lên đầu Diệp Lâm.
"Tên nhóc khốn khiếp!" Tê Phong Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Cậu giết chết học trò của tôi, sau lại giết Chu thiếu gia!"
“Hôm nay, tôi phải tính sổ với cậu một phen!”
Chu Chính Hào phất tay, ra lệnh cho đám côn đồ và vệ sĩ xông lên trả thù cho con trai mình.
"Xông lên cho tôi!"
"Bắt lấy tên nhóc đói"
"Nhân tiện đốt luôn trụ sở của nhà họ Bạch!"
"Các người dám hại con trai tôi, tôi sẽ bắt các người chôn cùng với nó!" Chu Chính Hào muốn báo thù ngay lập tức.
Vừa dứt lời, các vệ sĩ đã lao lên.
Đám đông đang xem náo nhiệt bỗng trở nên thích thú, như thể một vở kịch hay sắp bắt đầu.
"Để tôi xem, ai dám ra tay!"
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hét lớn, tách ra khỏi đám đông, dẫn theo một nhóm người đi vào.