“Hít hà!”
Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì giật nảy mình.
Ông ta không ngờ Diệp Lâm còn có chiêu khác, lại thêm đột nhiên đánh lén khiến ông ta khó mà đề phòng.
Ba thanh kiếm ngắn kia vừa nhìn là biết không bình thường.
Ngay cả Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm cũng không dám coi thường ba thanh kiếm ngắn kia.
Huống chỉ, kiếm còn được bắn ra từ hộp kiếm Vô Tân, nó càng không bình thường hơn nữa.
Chỉ là Cự Khuyết kiếm đã lao ra rồi, rất khó có thể thu chiêu lại được nữa. Nếu nhất quyết thu chiêu, một là sẽ khiến cho mình bị động, trận chiến nghiêng về phía đối phương, hai là phải chịu sự phản phệ đến từ Cự Khuyết kiếm.
Ninh Tùng Sơn cắn răng một cái, dứt khoát không tránh không đỡ, tiếp tục tấn công cho xong.
“Hừi”
Một kiếm chém ra, có lẽ cổ tay mình sẽ bị thương nhẹ, nhưng mà đầu đối phương sẽ rơi xuống đất.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Lúc Cự Khuyết kiếm sắp đâm trúng cổ Diệp Lâm, thì ba thanh kiếm ngắn đã đâm trúng cổ tay Ninh Tùng Sơn.
Gổ tay Ninh Tùng Sơn lập tức tê rần, giống như là bị muỗi đốt.
Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm hoàn toàn mất khống chế mà rơi ra khỏi tay ông ta.
Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn giật nảy mình.
Khoảnh khắc mới vừa rồi, cổ tay ông ta thế mà lại không còn tri giác, thậm chí không cầm nổi kiếm.
May là thế kiếm vẫn cứ tiếp tục, Cự Khuyết kiếm theo đà đâm thẳng ra trước.
Lúc Ninh Tùng Sơn cho răng giây phút tiếp theo, Cự Khuyết kiếm sẽ đâm thủng cổ họng Diệp Lâm, khiến đầu Diệp Lâm rơi xuống đất thì...
Diệp Lâm lùi ra sau một bước, dùng hộp kiếm Vô Tẫn che trước người mình. “Ơ?” Ninh Tùng Sơn lại giật mình.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Lâm lại lấy hộp kiếm làm vũ khí đỡ Cự Khuyết kiếm của mình!
“Hừ, chỉ là bọ ngựa đấu xe thôi!” Ninh Tùng Sơn cười lạnh, không cho là đúng.
Ông ta cho rằng kết quả sẽ là hộp kiếm lập tức vỡ ra rồi bay đi giống như Kinh Hồng kiếm lúc nãy.
Có điều, ngay sau đó, một màn khó tin đã xuất hiện.
Hộp kiếm tự động mở ra, khoảnh khắc kiếm và hộp kiếm va chạm, hộp kiếm giống như có một sức hút cực kì mạnh, khiến Cự Khuyết kiếm buộc phải thay đổi quỹ đạo.
“Thu kiếm!” Diệp Lâm quát lên.
Hộp kiếm thế mà lại nhắm đúng chỗ trống trong hộp kiếm về phía Cự Khuyết kiếm.
Và Cự Khuyết kiếm cũng giống như là chim về tổ, vững vàng mà rơi vào trong chỗ trống kia.
Giống như kiếm vào vỏ, không có một chút khác thường nào. Keng!
Giây tiếp theo, ba thanh kiếm ngắn cũng bay hết về trong hộp kiếm. Diệp Lâm giơ tay lên, thu lại Kinh Hồng kiếm bị rơi xuống đất.
Cuối cùng, Diệp Lâm nhẹ nhàng khép hộp kiếm Vô Tẵẫn lại.
Cự Khuyết kiếm cứ thế mà rơi vào trong tay Diệp Lâm.
“Ông... có thể đi rồi!”
Sau khoảnh khắc im lặng, Diệp Lâm nói với Ninh Tùng Sơn.
Đối với Diệp Lâm mà nói, có thể lấy được thanh kiếm kia là đủ rồi. Hai người già trẻ nhà họ Ninh muốn đi thì đi thôi.
Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì giật nảy mình.
Ông ta không ngờ Diệp Lâm còn có chiêu khác, lại thêm đột nhiên đánh lén khiến ông ta khó mà đề phòng.
Ba thanh kiếm ngắn kia vừa nhìn là biết không bình thường.
Ngay cả Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm cũng không dám coi thường ba thanh kiếm ngắn kia.
Huống chỉ, kiếm còn được bắn ra từ hộp kiếm Vô Tân, nó càng không bình thường hơn nữa.
Chỉ là Cự Khuyết kiếm đã lao ra rồi, rất khó có thể thu chiêu lại được nữa. Nếu nhất quyết thu chiêu, một là sẽ khiến cho mình bị động, trận chiến nghiêng về phía đối phương, hai là phải chịu sự phản phệ đến từ Cự Khuyết kiếm.
Ninh Tùng Sơn cắn răng một cái, dứt khoát không tránh không đỡ, tiếp tục tấn công cho xong.
“Hừi”
Một kiếm chém ra, có lẽ cổ tay mình sẽ bị thương nhẹ, nhưng mà đầu đối phương sẽ rơi xuống đất.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Lúc Cự Khuyết kiếm sắp đâm trúng cổ Diệp Lâm, thì ba thanh kiếm ngắn đã đâm trúng cổ tay Ninh Tùng Sơn.
Gổ tay Ninh Tùng Sơn lập tức tê rần, giống như là bị muỗi đốt.
Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm hoàn toàn mất khống chế mà rơi ra khỏi tay ông ta.
Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn giật nảy mình.
Khoảnh khắc mới vừa rồi, cổ tay ông ta thế mà lại không còn tri giác, thậm chí không cầm nổi kiếm.
May là thế kiếm vẫn cứ tiếp tục, Cự Khuyết kiếm theo đà đâm thẳng ra trước.
Lúc Ninh Tùng Sơn cho răng giây phút tiếp theo, Cự Khuyết kiếm sẽ đâm thủng cổ họng Diệp Lâm, khiến đầu Diệp Lâm rơi xuống đất thì...
Diệp Lâm lùi ra sau một bước, dùng hộp kiếm Vô Tẫn che trước người mình. “Ơ?” Ninh Tùng Sơn lại giật mình.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Lâm lại lấy hộp kiếm làm vũ khí đỡ Cự Khuyết kiếm của mình!
“Hừ, chỉ là bọ ngựa đấu xe thôi!” Ninh Tùng Sơn cười lạnh, không cho là đúng.
Ông ta cho rằng kết quả sẽ là hộp kiếm lập tức vỡ ra rồi bay đi giống như Kinh Hồng kiếm lúc nãy.
Có điều, ngay sau đó, một màn khó tin đã xuất hiện.
Hộp kiếm tự động mở ra, khoảnh khắc kiếm và hộp kiếm va chạm, hộp kiếm giống như có một sức hút cực kì mạnh, khiến Cự Khuyết kiếm buộc phải thay đổi quỹ đạo.
“Thu kiếm!” Diệp Lâm quát lên.
Hộp kiếm thế mà lại nhắm đúng chỗ trống trong hộp kiếm về phía Cự Khuyết kiếm.
Và Cự Khuyết kiếm cũng giống như là chim về tổ, vững vàng mà rơi vào trong chỗ trống kia.
Giống như kiếm vào vỏ, không có một chút khác thường nào. Keng!
Giây tiếp theo, ba thanh kiếm ngắn cũng bay hết về trong hộp kiếm. Diệp Lâm giơ tay lên, thu lại Kinh Hồng kiếm bị rơi xuống đất.
Cuối cùng, Diệp Lâm nhẹ nhàng khép hộp kiếm Vô Tẵẫn lại.
Cự Khuyết kiếm cứ thế mà rơi vào trong tay Diệp Lâm.
“Ông... có thể đi rồi!”
Sau khoảnh khắc im lặng, Diệp Lâm nói với Ninh Tùng Sơn.
Đối với Diệp Lâm mà nói, có thể lấy được thanh kiếm kia là đủ rồi. Hai người già trẻ nhà họ Ninh muốn đi thì đi thôi.