Khác với Hoàng Tam Gia kiên cường, Hoàng Đại Tiên bám lên người Hoàng. 'Tam Gia dường như coi trọng đạo hạnh và mạng sống của mình hơn.
Vừa thấy tình huống không ổn là nó liền chịu thua xin tha.
Hoàng Tam Gia vẫn còn một chút ý thức lập tức lên tiếng chất vấn: “Đại tiên, ngài có ý gì vậy?”
“Tam Gia, thằng nhãi này khó chơi lắm, cần gì phải thế hả?” “Vậy ngài cũng đừng nên cúi đầu chịu thua chứ?”
“Chứ phải làm sao? Tôi khó lắm mới tu thành chính quả, chẳng lế phải chết ngay đây vì nhà họ Hoàng các ông? Không đáng giá chút nào!”
“Đại tiên... ngài...” Hoàng Tam Gia tức điên lên rồi.
Không ngờ đại tiên mà nhà bọn họ cung phụng nhiều năm lại là một cái thứ nhát gan sợ chết như thết
Uổng công ngày thường mình coi như người nhà, giúp đỡ đủ điều. Thấy vậy, Diệp Lâm ném mạnh Hoàng Tam Gia xuống đất.
Hoàng Tam Gia ngã lăn ngã lốc, suýt nữa ngất xỉu luôn.
Còn Hoàng Đại Tiên thì cũng bị một cái ném kia ném ra nguyên hình.
Một con chồn lông vàng tách ra từ trong cơ thể Hoàng Tam Gia, cao khoảng một người, quỳ rạp xuống mặt đất, run bần bật.
“Hít...
Đây là lần đầu tiên Hoàng Đại Tiên thần bí hiện nguyên hình.
Đám người Bạch Nãi Nãi, Liễu Như Yên giật mình mở to mắt ra nhìn. “Đây... đây là Hoàng Đại Tiên mà nhà Tam Gia cung phụng hả?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con chồn lớn như thết”
Chồn thấy mình hiện nguyên hình, định nhân cơ hội chạy trốn.
Thấy vậy, Diệp Lâm đi lên, một chân dẫm xuống đầu Hoàng Đại Tiên. “Tao cho mày đi rồi hả?” Diệp Lâm lạnh lùng nói.
“Đại thần còn có gì dạy bảo ạ?” Hoàng Bì Tử nói với giọng điệu lấy lòng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng lúc nấy nữa.
“Hoàng Bì Tử, hôm nay mày rơi vào trong tay tao, mày phải nhận tao làm chủ!” Dứt lời, Diệp Lâm tăng lớn sức lực, dẫm mạnh xuống nữa: “Mày có đồng ý
hay không?”
Hoàng Bì Tử bị dẫm đau đến mức gào to lên, cảm thấy xương cột sống mình sắp bị dẫm gãy luôn rồi.
Nó đâu còn lựa chọn nào khác nữa, đành phải nói liên tục: “Đồng ý... đồng ý, tôi đồng ý nhận đại thần làm chủ, sau này nghe theo lời của đại thần!”
Nhìn chung thì lời nói của Hoàng Bì Tử cực kì đáng tin. Hoàng Bì Tử trời sinh tính tình có thù tất báo.
Nếu nó muốn hại người, thì đời đời kiếp kiếp đều sẽ làm kẻ thù không có ngày yên bình.
Nhưng nếu nó chịu nhận chủ, thì đời đời kiếp kiếp đều sẽ đi theo chủ, tuyệt đối không nuốt lời.
Có điều, Diệp Lâm sợ nó phục miệng không phục lòng, sẽ ghi hận mình, thậm chí tìm cơ hội báo thù mình.
Vậy nên, anh bấm tay niệm quyết, gieo chú Sinh Tử lên trái tim của Hoàng Bì Tử.
“Tao đã gieo chú Sinh Tử lên trái tim mày. Hiện giờ, sự sống chết của mày. phụ thuộc hết vào một suy nghĩ của tao.”
“Nếu mày có gan mang lòng khác, thì tao chắc chắn sẽ làm mày chết không có chỗ chôn!”
Dứt lời, Diệp Lâm túm không một cái, Hoàng Bì Tử liền cảm thấy trái tim mình dường như bị thứ gì đó túm chặt, khiến cả người run rẩy, dòng máu chảy ngược.
Nó lập tức nhận ra được rằng đây là uy lực của chú Sinh Tử.
Trái tim của mình, mạng nhỏ của mình, đều nằm trong lòng bàn tay của con người kia.
“Đại thần tha mạng!”
“Tiểu nhân tuyệt đối không có hai lòng!”
“Tiểu nhân sẽ vĩnh sinh vĩnh thế thờ phụng ngài và tộc nhân của ngài!” Lúc này, Diệp Lâm mới buông tay ra, dời bước sang bên khác.
Hoàng Bì Tử đứng dậy, lập tức khom người bái bái với Diệp Lâm, sau đó nằm bò bên chân Diệp Lâm, có vẻ nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.
“Con mẹ nói” Hoàng Tam Gia ở bên cạnh thấy vậy thì cực kì tức giận.
Đây chính là đại tiên mà nhà họ Hoàng bọn họ đã cung phụng nhiều thế hệ đấy!
Vừa thấy tình huống không ổn là nó liền chịu thua xin tha.
Hoàng Tam Gia vẫn còn một chút ý thức lập tức lên tiếng chất vấn: “Đại tiên, ngài có ý gì vậy?”
“Tam Gia, thằng nhãi này khó chơi lắm, cần gì phải thế hả?” “Vậy ngài cũng đừng nên cúi đầu chịu thua chứ?”
“Chứ phải làm sao? Tôi khó lắm mới tu thành chính quả, chẳng lế phải chết ngay đây vì nhà họ Hoàng các ông? Không đáng giá chút nào!”
“Đại tiên... ngài...” Hoàng Tam Gia tức điên lên rồi.
Không ngờ đại tiên mà nhà bọn họ cung phụng nhiều năm lại là một cái thứ nhát gan sợ chết như thết
Uổng công ngày thường mình coi như người nhà, giúp đỡ đủ điều. Thấy vậy, Diệp Lâm ném mạnh Hoàng Tam Gia xuống đất.
Hoàng Tam Gia ngã lăn ngã lốc, suýt nữa ngất xỉu luôn.
Còn Hoàng Đại Tiên thì cũng bị một cái ném kia ném ra nguyên hình.
Một con chồn lông vàng tách ra từ trong cơ thể Hoàng Tam Gia, cao khoảng một người, quỳ rạp xuống mặt đất, run bần bật.
“Hít...
Đây là lần đầu tiên Hoàng Đại Tiên thần bí hiện nguyên hình.
Đám người Bạch Nãi Nãi, Liễu Như Yên giật mình mở to mắt ra nhìn. “Đây... đây là Hoàng Đại Tiên mà nhà Tam Gia cung phụng hả?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con chồn lớn như thết”
Chồn thấy mình hiện nguyên hình, định nhân cơ hội chạy trốn.
Thấy vậy, Diệp Lâm đi lên, một chân dẫm xuống đầu Hoàng Đại Tiên. “Tao cho mày đi rồi hả?” Diệp Lâm lạnh lùng nói.
“Đại thần còn có gì dạy bảo ạ?” Hoàng Bì Tử nói với giọng điệu lấy lòng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng lúc nấy nữa.
“Hoàng Bì Tử, hôm nay mày rơi vào trong tay tao, mày phải nhận tao làm chủ!” Dứt lời, Diệp Lâm tăng lớn sức lực, dẫm mạnh xuống nữa: “Mày có đồng ý
hay không?”
Hoàng Bì Tử bị dẫm đau đến mức gào to lên, cảm thấy xương cột sống mình sắp bị dẫm gãy luôn rồi.
Nó đâu còn lựa chọn nào khác nữa, đành phải nói liên tục: “Đồng ý... đồng ý, tôi đồng ý nhận đại thần làm chủ, sau này nghe theo lời của đại thần!”
Nhìn chung thì lời nói của Hoàng Bì Tử cực kì đáng tin. Hoàng Bì Tử trời sinh tính tình có thù tất báo.
Nếu nó muốn hại người, thì đời đời kiếp kiếp đều sẽ làm kẻ thù không có ngày yên bình.
Nhưng nếu nó chịu nhận chủ, thì đời đời kiếp kiếp đều sẽ đi theo chủ, tuyệt đối không nuốt lời.
Có điều, Diệp Lâm sợ nó phục miệng không phục lòng, sẽ ghi hận mình, thậm chí tìm cơ hội báo thù mình.
Vậy nên, anh bấm tay niệm quyết, gieo chú Sinh Tử lên trái tim của Hoàng Bì Tử.
“Tao đã gieo chú Sinh Tử lên trái tim mày. Hiện giờ, sự sống chết của mày. phụ thuộc hết vào một suy nghĩ của tao.”
“Nếu mày có gan mang lòng khác, thì tao chắc chắn sẽ làm mày chết không có chỗ chôn!”
Dứt lời, Diệp Lâm túm không một cái, Hoàng Bì Tử liền cảm thấy trái tim mình dường như bị thứ gì đó túm chặt, khiến cả người run rẩy, dòng máu chảy ngược.
Nó lập tức nhận ra được rằng đây là uy lực của chú Sinh Tử.
Trái tim của mình, mạng nhỏ của mình, đều nằm trong lòng bàn tay của con người kia.
“Đại thần tha mạng!”
“Tiểu nhân tuyệt đối không có hai lòng!”
“Tiểu nhân sẽ vĩnh sinh vĩnh thế thờ phụng ngài và tộc nhân của ngài!” Lúc này, Diệp Lâm mới buông tay ra, dời bước sang bên khác.
Hoàng Bì Tử đứng dậy, lập tức khom người bái bái với Diệp Lâm, sau đó nằm bò bên chân Diệp Lâm, có vẻ nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.
“Con mẹ nói” Hoàng Tam Gia ở bên cạnh thấy vậy thì cực kì tức giận.
Đây chính là đại tiên mà nhà họ Hoàng bọn họ đã cung phụng nhiều thế hệ đấy!