Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối với cái chết của Huyết Điêu.

“Ha ha…” Hiện trường chỉ có chim La Sát là cực kì vui vẻ: “Lần này nó rất tự giác, không cần tôi phải ra tay giết nữa.”

Chim La Sát bay nhanh qua, một ngụm nuốt chửng thân hình khổng lồ của Huyết Điêu.

“Hừm… rất ngon… cạc cạc…”

Sau khi nuốt trôi Huyết Điêu được một lát, chim La Sát đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh. Nó nhìn xuống cánh chim mình, đã biến thành màu trắng từ bao giờ rồi.

“Tại sao lại như vậy?”

“Tại sao tôi lại đổi màu?”

Chim La Sát đã từng như đám mây đen, lúc này có phân nửa thân thể trở thành màu trắng tuyết.

“Không ngờ ăn con chim ngốc kia cũng có tác dụng phụ nữa! Biến thành màu giống nó?”

Có thay đổi, lại không thay đổi nhiều.

Chim La Sát của hiện giờ một nửa đen một nửa trắng.

Ngoài ra nó còn có được năng lực phun khí hàn của Huyết Điêu.

Đến tận đây, cổ võ núi Trường Bạch, ngoài đỉnh Bất Lão may mắn sống sót vì đã bỏ chạy ra thì cả sáu đỉnh còn lại đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Cổ võ núi Trường Bạch, một trong ba núi, cứ vậy mà trở thành lịch sử.

Lúc đám người Diệp Lâm định đi xuống núi, có một bóng người lướt nhanh như tia chớp đến gần.

Đám người Hoa Quốc Đống giật nảy mình.

“Lại có người nữa hả?”

“Ai vậy? Ăn mặc kì lạ quá vậy?

“Trông như là người Cao Câu Ly?”

Trong lúc mọi người tò mò, người đàn ông đó đã tới gần bọn họ rồi.

Khi thấy cả sườn núi tràn đầy xương cốt, ông ta bùi ngùi thở dài.

“Haizz… Tôi tới chậm một bước rồi.”

Diệp Lâm nhìn kỹ ông ta.

Đó là một người đàn ông trung niên ba mươi bốn tuổi mặc trang phục dân tộc.

Vừa nhìn là biết ông ta không phải người trong nước, lời nói thốt ra đều là tiếng nước ngoài.

Có điều, Diệp Lâm mơ hồ nghe hiểu câu nói cuối cùng của ông ta.

“Tôi sẽ báo thù cho các người, seumnida!”

Vừa nói, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải Diệp Lâm.

Ánh mắt chứa đầy sát ý, khuôn mặt cũng dần trở nên hung dữ.

"Anh là ai!?" Hoa Quốc Đống đứng ở bên cạnh lớn tiếng hỏi: "Đến đây làm gì?"

Nghe vậy, người đàn ông nghiêm nghị nói bằng tiếng địa phương của Đại Hạ một cách không mấy trôi chảy.

"Tôi là Chiến thần biên giới Goguryeo—Park Ji-shin!"

Lời này vừa nói ra, đám người Hoa Quốc Đống đều kinh ngạc.

Không ngờ người này lại đến từ Goguryeo, nước láng giềng của Đại Hạ, hơn nữa cũng là một chiến thần ở biên giới?

Lúc này, họ đang ở khu vực núi Trường Bạch, rất gần với Goguryeo.

"Thì ra là Park Chiến Thần!" Hoa Quốc Đống nhìn thấy thân phận của đối phương đã chuẩn bị sẵn, dù sao chiến thần của một quốc gia cũng không dám lơ là, liền chắp tay chào hỏi: "Không biết Park Chiến Thần đến đây là có việc gì!?”

Tuy rằng có chút biết mà vẫn hỏi, dù sao mọi người đều có thể nhìn ra, người này đến vì các cổ võ giả của núi Trường Bạch, thậm chí giữa hai bên còn có quan hệ thân thiết.

Đúng như dự đoán – chỉ nghe Park Ji-shin tục: "Tôi có mối quan hệ thân thiết với các cao thủ đỉnh cao của bảy đỉnh núi Trường Bạch!"

"Nghe nói núi Trường Bạch gần đây không được thái bình, tôi được đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện mời tới hỗ trợ!”

"Haiz, thật đáng tiếc, vẫn là đến chậm một bước!"


Nghe vậy, đám người Hoa Quốc Đống và Hoàng Long nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK