Tú cầu được ném ra và có chủ.
Hiện trường lại vang lên tiếng cảm thán xôn xao, có hâm mộ, có ghen ghét, có chửi rủa…
“Ơ? Ném hụt rồi!” Nghiêm Bất Khí ngồi trên lưng ngựa sốt ruột đến mức hét lên.
Tận mắt nhìn thấy tú cầu lướt qua mắt mình, chỉ suýt nữa thôi là rơi xuống tay mình rồi, kết quả lại là rơi xuống tay Diệp Lâm.
Nghiêm Bất Khí vội vàng hô to: “Khổng đại tiểu thư ném tú cầu cho tôi, chỉ là sức yếu nên mới ném không trúng!”
“Haiz, nếu không phải vì tôi đang ở trên ngựa, không tiện hành động thì đã chụp được rồi!”
Dứt lời, Nghiêm Bất Khí gọi Diệp Lâm: “Mau trả tú cầu lại cho tôi!”
Lúc này, Diệp Lâm cầm tú cầu, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Như câu nói “vô tâm cắm liễu liễu lên xanh”, Diệp Lâm không định giành tú cầu hay là trái tim người đẹp gì đó, huống chi người ở trên lầu còn là cháu gái của sư huynh mình, tính theo vai vế thì cô ấy phải gọi mình một tiếng chú.
Diệp Lâm quay đầu lại nhìn, thấy người đẹp trên lầu đang che miệng cười với mình, nhìn về phía mình với ánh mắt sóng sánh.
“Mau trả đây!” Lúc này, Nghiêm Bất Khí bên cạnh vẫn còn giục Diệp Lâm trả tú cầu cho mình.
“Anh Nghiêm, tôi chưa từng nghe chuyện chụp được tú cầu rồi lại ném cho người khác!” Hầu Quán Quân bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Dù thế nào đi nữa, tú cầu rơi vào trong tay anh Diệp chính là ý trời, anh đừng cố đòi lại nữa.”
“Đúng vậy!” Mọi người xung quanh đều sôi nổi bênh vực lẽ phải, chỉ trích yêu cầu vô lễ của Văn Trạng Nguyên: “Người ta là ném tú cầu chứ không phải là giành tú cầu, sao lại đòi tú cầu chứ?”
Nghiêm Bất Khí vội vàng la lên: “Nhưng tú cầu là ném cho tôi mà, tôi suýt nữa là chụp được rồi!”
“Năm xưa tôi cũng suýt nữa là đầu thai vào Khổng phủ rồi, anh có thấy tôi đi nhận thân không?” Mọi người xung quanh trêu ghẹo.
Lúc này, Diệp Lâm cầm tú cầu, không biết phải làm sao.
“Anh thích thì cho anh này!”
Dứt lời, Diệp Lâm ném tú cầu trong tay ra ngoài.
Nghiêm Bất Khí giơ tay lên định chụp, kết quả là suýt nữa ngã xuống lưng ngựa và lại chụp hụt tú cầu.
Lần này tú cầu rơi vào trong tay Hầu Quán Quân.
“Ơ? Sao lại rơi vào trong tay tôi rồi?” Hầu Quán Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao tôi cứ có loại cảm giác cưới người một đời chồng rồi vậy?”
Khổng Mộng Kỳ ở trên lầu đang buồn bực vì Diệp Lâm bỏ đi không một lời chào, bây giờ nghe thấy Hầu Quán Quân nói vậy thì tức giận đến mức dậm chân.
Mình là một cô gái trong trắng chưa gả, sao tới trong miệng anh ta lại thành một đời chồng rồi?
Lúc hiện trường trở nên hỗn loạn…
“Khổng đại nhân đến!!!”
Bộ trưởng Bộ Tài chính Khổng Hữu Vi tự mình đến hiện trường ngăn cản trò cười của cháu gái.
Kết quả là vẫn đến chậm một bước.
Cháu gái của Bộ trưởng mà lại đi ném tú cầu bên đường, còn ra thể thống gì nữa?
“Cháu muốn tức chết ông hả?” Khổng Hữu Vi mắng: “Cho cháu đi du học nước ngoài, sao cháu còn phong kiến hơn cả ông nữa vậy? Biết cả ném tú cầu nữa cơ đấy!”
Khổng Mộng Kỳ không phục nói: “Là ông nội bắt đầu trước cơ mà? Ông nói lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, cháu đây dứt khoát nghe theo số phận luôn vậy!”
“Cháu cháu cháu… cháu còn học được cãi ông nữa hả?” Khổng Hữu Vi tức điên lên.
“Dù sao thì cháu cũng đã ném tú cầu rồi!” Khổng Mộng Kỳ nở một nụ cười như đã thực hiện được trò đùa dai: “Cháu đã lựa chọn được người mình thích rồi!”