“Lần này anh ta chết chắc rồi!”
Diệp Trạch nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt như nhìn người chết.
“Hầy... Diệp Lâm, lần này tôi không cứu được anh rồi!”
Tân Tuyết Dung thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu cô ta dùng tên tuổi của ông nội hoặc cha mình đi nhờ vả ông cụ Ninh thì chắc là còn một chút hi vọng.
Có điều, cô ta không định làm nhu vậy.
Cô ta muốn nhìn xem Diệp Lâm rốt cuộc là đang phô trương hay là thật sự có vốn liếng để làm vậy?
Ông nội mình bảo mình đi tiếp cận anh ta, tìm hiểu anh ta, điều tra anh ta.
Và cái trận chiến trước mắt này chính là một cơ hội để điều tra gốc gác của anh ta.
Rốt cuộc thì người trẻ tuổi trong giới người thường có thể làm cho ông nội bất chấp tất cả cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng là thần thánh phương nào? Và anh ta có bao nhiêu cân lượng?
Tất cả đều sắp có câu trả lời rồi.
Tân Tuyết Dung nhìn chằm chằm Diệp Lâm, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ tò mò.
“Chú ơi, để cho cháu lên đi!”
Ninh Vũ Triết muốn đánh nhau thay chú mình.
Lúc nấy anh ta không thể ra tay, bây giờ có thể bày ra thân thủ của mình được rồi.
“Không cần!”
Lần này Ninh Tùng Sơn từ chối.
Lần này không giống lần trước.
Lần trước Ninh Tùng Sơn đồng ý để cho Ninh Vũ Triết lên là vì cả hai chú cháu bọn họ đều không coi trọng Diệp Lâm, cho rằng ai ra tay cũng giống nhau.
Còn lần này thì khác.
Diệp Lâm dám nói năng mạnh miệng, còn chủ động đi khiêu khích ông ta, muốn đoạt thanh kiếm trên lưng ông ta.
Sao Ninh Tùng Sơn ông ta có thể nhịn được nữa?
Ông ta quyết định tự mình ra tay giết Diệp Lâm.
“Vâng!”
Ninh Vũ Triết thấy vậy thì ngoan ngoãn lùi sang một bên, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người chết.
“Chú tao tự mình ra tay, chắc là mày ngay cả một chiêu cũng không đỡ được!”
Thực lực của Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm, một sự tồn tại vô địch ở dưới nhất phẩm.
Đừng nói là ở thế giới người thường, cho dù là ở thế giới cổ võ, thì chỉ có số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thể đánh lại cái loại cao thủ cấp bậc như: Ninh Tùng Sơn.
Một Diệp Lâm nhỏ nhoi mà dám quát tháo một vị tông sư nhị phẩm, e là có đến chết thì anh ta cũng không biết mình chết thế nào.
Ong!
Lúc nói chuyện, Ninh Tùng Sơn đi lên một bước, đồng thời rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng ra.
Thanh kiếm cao rộng khoảng nửa người, chỉ cần vung nhẹ lên là có thể phát ra tiếng nổ vang trời, vừa nhìn là biết cực kì nặng kí.
Người bình thường dù có cầm cũng cầm không nổi.
Vậy mà thanh kiếm khi ở trong tay Ninh Tùng Sơn, lại nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tờ giấy.
“Nhãi ranh, thích bảo kiếm của tao hả?”
“Vậy phải xem mày có bản lĩnh lấy hay không?”
“Nếu mày có thể đỡ được ba kiếm của tao, thì tao sẵn lòng tặng nó cho mày!”
Diệp Trạch nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt như nhìn người chết.
“Hầy... Diệp Lâm, lần này tôi không cứu được anh rồi!”
Tân Tuyết Dung thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu cô ta dùng tên tuổi của ông nội hoặc cha mình đi nhờ vả ông cụ Ninh thì chắc là còn một chút hi vọng.
Có điều, cô ta không định làm nhu vậy.
Cô ta muốn nhìn xem Diệp Lâm rốt cuộc là đang phô trương hay là thật sự có vốn liếng để làm vậy?
Ông nội mình bảo mình đi tiếp cận anh ta, tìm hiểu anh ta, điều tra anh ta.
Và cái trận chiến trước mắt này chính là một cơ hội để điều tra gốc gác của anh ta.
Rốt cuộc thì người trẻ tuổi trong giới người thường có thể làm cho ông nội bất chấp tất cả cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng là thần thánh phương nào? Và anh ta có bao nhiêu cân lượng?
Tất cả đều sắp có câu trả lời rồi.
Tân Tuyết Dung nhìn chằm chằm Diệp Lâm, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ tò mò.
“Chú ơi, để cho cháu lên đi!”
Ninh Vũ Triết muốn đánh nhau thay chú mình.
Lúc nấy anh ta không thể ra tay, bây giờ có thể bày ra thân thủ của mình được rồi.
“Không cần!”
Lần này Ninh Tùng Sơn từ chối.
Lần này không giống lần trước.
Lần trước Ninh Tùng Sơn đồng ý để cho Ninh Vũ Triết lên là vì cả hai chú cháu bọn họ đều không coi trọng Diệp Lâm, cho rằng ai ra tay cũng giống nhau.
Còn lần này thì khác.
Diệp Lâm dám nói năng mạnh miệng, còn chủ động đi khiêu khích ông ta, muốn đoạt thanh kiếm trên lưng ông ta.
Sao Ninh Tùng Sơn ông ta có thể nhịn được nữa?
Ông ta quyết định tự mình ra tay giết Diệp Lâm.
“Vâng!”
Ninh Vũ Triết thấy vậy thì ngoan ngoãn lùi sang một bên, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người chết.
“Chú tao tự mình ra tay, chắc là mày ngay cả một chiêu cũng không đỡ được!”
Thực lực của Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm, một sự tồn tại vô địch ở dưới nhất phẩm.
Đừng nói là ở thế giới người thường, cho dù là ở thế giới cổ võ, thì chỉ có số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thể đánh lại cái loại cao thủ cấp bậc như: Ninh Tùng Sơn.
Một Diệp Lâm nhỏ nhoi mà dám quát tháo một vị tông sư nhị phẩm, e là có đến chết thì anh ta cũng không biết mình chết thế nào.
Ong!
Lúc nói chuyện, Ninh Tùng Sơn đi lên một bước, đồng thời rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng ra.
Thanh kiếm cao rộng khoảng nửa người, chỉ cần vung nhẹ lên là có thể phát ra tiếng nổ vang trời, vừa nhìn là biết cực kì nặng kí.
Người bình thường dù có cầm cũng cầm không nổi.
Vậy mà thanh kiếm khi ở trong tay Ninh Tùng Sơn, lại nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tờ giấy.
“Nhãi ranh, thích bảo kiếm của tao hả?”
“Vậy phải xem mày có bản lĩnh lấy hay không?”
“Nếu mày có thể đỡ được ba kiếm của tao, thì tao sẵn lòng tặng nó cho mày!”