“Vu dược?”
Diệp Lâm ngửi thử, rồi lập tức đoán được cái gọi là thuốc Sinh Tử chính là một loại thuốc được luyện từ Vu thuật.
Và nhà họ Bạch xuất thân từ Vu Hịch, còn có một cách gọi khác là Tát Mãn ở bên Phụng Thiên.
“Nhãi ranh, xem ra mày cũng có một chút kiến thức!”
Nghe Diệp Lâm một lời nói thẳng ra xuất thân Vu Hịch của mình, Bạch Nãi Nãi có chút ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ mày cũng hiểu về Vu thuật?”
Bạch Nãi Nãi chợt nhớ đến chuyện Diệp Lâm tu luyện cả y lẫn võ, có danh thần y trong dân gian. Chẳng lế là cậu ta cũng có truyền thừa Vu y?
“Vu thuật?”
Diệp Lâm cười ha ha. Vị sư phụ thứ hai mươi chín của mình từng là đại vu sư nổi tiếng Tây Nam.
Nếu anh nói tên ông ra thì chắc bà cụ trước mắt sẽ biết ngay.
“Mày cười cái gì?” Bạch Nãi Nãi bị tiếng cười của anh chọc giận. Người ta cứ nghe đến chữ Vu thôi là đã sợ xanh mặt rồi.
Thế mà thằng nhãi này biết mình là Vu y rồi còn cười được nữa hả? “Tôi cười các người ngây thơ.”
“Định dùng cái thứ đồ chơi trẻ con này để khống chế tôi đấy hả?”
Diệp Lâm lắc lắc lọ thuốc Sinh Tử trong tay, bên môi nở nụ cười lạnh lùng khinh thường.
“Hừ!” Bạch Nãi Nãi hừ lạnh một tiếng, nói: “Dám nói vu dược do tao tự mình luyện chế là đồ chơi trẻ con hả?”
“Mày dám uống cái loại thuốc đồ chơi trẻ con này không?”
Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng cười lạnh xen mồm: “Nếu mày không ăn thì con nhóc kia chỉ có một đường chết thôi!”
“Có cái gì không dám chứ?” Thân thể hiện giờ của Diệp Lâm có thể kháng bất cứ mầm bệnh hay chất độc nào.
Một cái loại vu dược bình thường làm sao có thể gây tổn thương cho anh được?
Dứt lời, Diệp Lâm ngửa đầu uống hết.
Đám người Hoàng Tam Gia thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Giống như Diệp Lâm đã là một con dê đang chờ làm thịt.
“Đừng uống!”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ nơi xa.
Hóa ra là Liễu Như Yên nhà họ Liễu.
Cô không ra khỏi Yến Kinh, mà tiếp tục ở lại, ngầm quan sát hướng đi của vài nhà, hy vọng có thể giúp đỡ được một vài phần cho Diệp Lâm.
Thấy bọn họ bắt cóc Susan, cô lặng lẽ lẻn vào nhà gỡ, thành công cứu được Susan.
Kết quả... Liễu Như Yên mặt mày lo lắng, cho rằng mình đã tới chậm một bước. Diệp Lâm thế mà lại đi uống thuốc độc do nhà họ Bạch tự tay điều chế.
Liễu Như Yên biết các loại thuốc do nhà họ Bạch điều chế, không chỉ có thể cứu người, mà còn có thể hại người.
Phần lớn các loại thuốc đều có thể điều khiển nhân tâm, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Như Yên?”
Đám người Hoàng Tam Gia đều ngạc nhiên khi thấy người của nhà họ Liễu cũng ở đây.
Tới lúc nhìn thấy con nhóc Liễu Như Yên thế mà lại đứng về phía người ngoài, đi cứu con tin mà bọn họ khó lắm mới bắt được, thì rất là tức giận.
“Sao mày lại ở đây?” “Mày đang làm gì vậy? Nó là con tin do bọn tao bắt được!”
“Mày đừng quên thằng nhãi kia đã giết bà ngoại mày! Bọn tao đang báo thù cho nhà họ Liễu bọn mày!”
Liễu Như Yên không quan tâm đến lời quát tháo của vài vị ông bà đến từ ba nhà kia.
Cô lo lắng nhìn Diệp Lâm, tốt bụng nhắc nhở: “Mau nhả ra đi! Thuốc Sinh Tử không thể uống được! Một khi uống rồi thì chỉ có một trong hai người các người có thể sống sót!”
Sau khi nghe Liễu Như Yên nói vậy, Susan lập tức hiểu ra cái loại thuốc mà đám người kia buộc mình uống lúc nãy thế mà lại lợi hại như vậy!
Diệp Lâm ngửi thử, rồi lập tức đoán được cái gọi là thuốc Sinh Tử chính là một loại thuốc được luyện từ Vu thuật.
Và nhà họ Bạch xuất thân từ Vu Hịch, còn có một cách gọi khác là Tát Mãn ở bên Phụng Thiên.
“Nhãi ranh, xem ra mày cũng có một chút kiến thức!”
Nghe Diệp Lâm một lời nói thẳng ra xuất thân Vu Hịch của mình, Bạch Nãi Nãi có chút ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ mày cũng hiểu về Vu thuật?”
Bạch Nãi Nãi chợt nhớ đến chuyện Diệp Lâm tu luyện cả y lẫn võ, có danh thần y trong dân gian. Chẳng lế là cậu ta cũng có truyền thừa Vu y?
“Vu thuật?”
Diệp Lâm cười ha ha. Vị sư phụ thứ hai mươi chín của mình từng là đại vu sư nổi tiếng Tây Nam.
Nếu anh nói tên ông ra thì chắc bà cụ trước mắt sẽ biết ngay.
“Mày cười cái gì?” Bạch Nãi Nãi bị tiếng cười của anh chọc giận. Người ta cứ nghe đến chữ Vu thôi là đã sợ xanh mặt rồi.
Thế mà thằng nhãi này biết mình là Vu y rồi còn cười được nữa hả? “Tôi cười các người ngây thơ.”
“Định dùng cái thứ đồ chơi trẻ con này để khống chế tôi đấy hả?”
Diệp Lâm lắc lắc lọ thuốc Sinh Tử trong tay, bên môi nở nụ cười lạnh lùng khinh thường.
“Hừ!” Bạch Nãi Nãi hừ lạnh một tiếng, nói: “Dám nói vu dược do tao tự mình luyện chế là đồ chơi trẻ con hả?”
“Mày dám uống cái loại thuốc đồ chơi trẻ con này không?”
Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng cười lạnh xen mồm: “Nếu mày không ăn thì con nhóc kia chỉ có một đường chết thôi!”
“Có cái gì không dám chứ?” Thân thể hiện giờ của Diệp Lâm có thể kháng bất cứ mầm bệnh hay chất độc nào.
Một cái loại vu dược bình thường làm sao có thể gây tổn thương cho anh được?
Dứt lời, Diệp Lâm ngửa đầu uống hết.
Đám người Hoàng Tam Gia thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Giống như Diệp Lâm đã là một con dê đang chờ làm thịt.
“Đừng uống!”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ nơi xa.
Hóa ra là Liễu Như Yên nhà họ Liễu.
Cô không ra khỏi Yến Kinh, mà tiếp tục ở lại, ngầm quan sát hướng đi của vài nhà, hy vọng có thể giúp đỡ được một vài phần cho Diệp Lâm.
Thấy bọn họ bắt cóc Susan, cô lặng lẽ lẻn vào nhà gỡ, thành công cứu được Susan.
Kết quả... Liễu Như Yên mặt mày lo lắng, cho rằng mình đã tới chậm một bước. Diệp Lâm thế mà lại đi uống thuốc độc do nhà họ Bạch tự tay điều chế.
Liễu Như Yên biết các loại thuốc do nhà họ Bạch điều chế, không chỉ có thể cứu người, mà còn có thể hại người.
Phần lớn các loại thuốc đều có thể điều khiển nhân tâm, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Như Yên?”
Đám người Hoàng Tam Gia đều ngạc nhiên khi thấy người của nhà họ Liễu cũng ở đây.
Tới lúc nhìn thấy con nhóc Liễu Như Yên thế mà lại đứng về phía người ngoài, đi cứu con tin mà bọn họ khó lắm mới bắt được, thì rất là tức giận.
“Sao mày lại ở đây?” “Mày đang làm gì vậy? Nó là con tin do bọn tao bắt được!”
“Mày đừng quên thằng nhãi kia đã giết bà ngoại mày! Bọn tao đang báo thù cho nhà họ Liễu bọn mày!”
Liễu Như Yên không quan tâm đến lời quát tháo của vài vị ông bà đến từ ba nhà kia.
Cô lo lắng nhìn Diệp Lâm, tốt bụng nhắc nhở: “Mau nhả ra đi! Thuốc Sinh Tử không thể uống được! Một khi uống rồi thì chỉ có một trong hai người các người có thể sống sót!”
Sau khi nghe Liễu Như Yên nói vậy, Susan lập tức hiểu ra cái loại thuốc mà đám người kia buộc mình uống lúc nãy thế mà lại lợi hại như vậy!