Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Trạch bật khóc, bò đến dưới chân Diệp Lâm, cay đắng cầu xin.

"Anh ơi, em là em trai của anh mà!"

"Xin hãy tha cho em... Từ nay em sẽ nghe lời anh, không bao giờ dám chống lại anh nữa..."

"Chỉ cần anh thả em ra, từ nay về sau em sẽ nghe lời anh, anh là anh ruột của em... Không, từ nay về sau anh sẽ là cha ruột, là ông nội của em luôn!"

Để được sống sót, Diệp Trạch không tiếc lời, thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.

Những người khác nghe vậy vừa buồn cười vừa tức giận.

Chợt nghĩ đến cảnh đoàn người nhà họ Hứa vừa rồi đã cao ngạo và hống hách như thế nào.

Còn lúc này lại thê thảm và xấu hổ biết bao.

Thậm chí còn mặt dày gọi anh trai là cha.

Lời nói và việc làm của Diệp Trạch cũng khiến người ta cảm thấy khinh thường.

So với anh trai cậu ta thì đúng là một trời một vực.

"Tôi không có đứa con khốn nạn như cậu!"

Diệp Lâm cười nhạo một tiếng rồi đá Diệp Trạch ra.

"Không phải cậu vừa cao giọng đuổi tôi ra khỏi đây sao?"

Diệp Trạch đứng dậy, tự tát mình liên tục, đồng thời xin lỗi: "Em có mắt như mù, em đáng chết."

"Em mới là người phải cút ra ngoài..."

"Anh à... Xin hãy để em cút đi ngay bây giờ, coi như anh thả một quả rắm thôi, thả em đi đi mà!"

Diệp Lâm cúi người, thích thú nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình, thưởng thức sự đau đớn và sợ hãi trong mắt cậu ta.

"Cậu nói đúng!"

"Cậu đúng là có mắt như mù!"

"Vậy thì đôi mắt này của cậu còn có ích gì nữa, để chúng ở lại đây đi!"

Vừa nói, con dao găm trong tay Diệp Lâm lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Quét qua mắt Diệp Trạch.

Diệp Trạch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Đột nhiên, toàn bộ mắt trái không thể nhìn thấy gì nữa.

"Mắt của tôi!"

Diệp Trạch che nửa mặt bên trái, ngã về phía sau.

Cậu ta kêu khóc hồi lâu, mọi người mới phát hiện trên mí mắt trái của Diệp Trạch có một vết sẹo rất rõ ràng, máu cũng đã nhuộm đỏ nửa khuôn mặt của cậu ta.

Tất cả không khỏi hít một hơi lạnh, trong lòng kinh hãi.

Không ngờ thủ đoạn của Diệp Lâm lại tàn nhẫn đến mức ngay cả em trai cùng cha khác mẹ của mình cũng không tha.

Mặc dù lúc này vết thương trên mặt Diệp Trạch không lớn, nhãn cầu bên trong cũng không thực sự bị thương.

Nhưng vết thương do con dao găm để lại sẽ dần dần lan rộng, không chỉ ảnh hưởng đến một nhãn cầu mà còn ảnh hưởng đến nửa khuôn mặt của cậu ta.

Từ giờ trở đi, Diệp Trạch không chỉ bị biến dạng hoàn toàn mà còn phải chịu đựng sự hành hạ của những vết thương không thể lành lại.

"Diệp Lâm... Anh thật tàn nhẫn!"

Diệp Trạch căm hận nhìn Diệp Lâm.

"Nể mặt cha, tôi sẽ cho cậu một con đường sống, mau cút đi!"

Diệp Lâm xua tay, hất bay Diệp Trạch bay ra khỏi đại sảnh, lăn một vòng ra bên ngoài.

Tuy bị đuổi ra ngoài một cách thê thảm, nhưng Diệp Trạch vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất tạm thời cậu ta đã thoát khỏi nanh vuốt của Diệp Lâm.


"Diệp Lâm, anh cứ chờ đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK