"Cha, con nói rồi mà, thằng nghịch tử này không coi ai ra gì đâu."
Hứa Như Vân nhún vai, thêm mắm thêm muối: "Nó đánh con thì thôi đi, bây giờ còn không dám nghe lời của cha nữa.”
"Mọi người nói xem, trong mắt nó còn có thể nhìn thấy ai nữa? Đúng là ngỗ ngược!"
“Nhà họ Diệp chúng tôi sao có thể dung túng đứa loại nghịch tử như vậy?” Mọi người cũng gật đầu đồng tình, cho rằng Diệp Lâm thật là quá đáng.
Sau năm năm ở tù, tưởng rằng anh sẽ thành thật hơn, nhưng kết quả lại càng trở nên kiêu ngạo?
Đúng là ngông cuồng mà! Làm gì có ai như vậy chứ? "Lâm Nhi, mau giải thích với ông nội đi!" Diệp Nguyên Cát lo lắng nói.
"Không có gì để giải thích hết." Diệp Lâm lắc đầu, kiên định nói: "Thứ nhất, dưới đầu gối của tôi có vàng, tôi sẽ không quỳ xuống xin lỗi bất cứ ai."
"Thứ hai, Hứa Như Vân hại tôi nhiều năm như vậy, bà ta mới là người phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ. Muốn tôi xin lỗi bà ta ư? Bà ta không xứng!"
"Thứ ba, hôm nay tôi trở về nhà họ Diệp, không cần bất kỳ ai đồng ý, bởi vì từ nay nhà họ Diệp phải nghe lời tôi!"
Cái gì? Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa sôi trào. "Điên rồi! Thằng nhóc này điên thật rồi!"
"Xem ra năm năm ngồi tù thật sự khiến cậu ta mất trí rồi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo!"
"Haha, cậu ta còn nói sẽ làm chủ nhà họ Diệp? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Khách khứa tỏ ra khinh thường, trách Diệp Lâm không biết tốt xấu.
Mọi người trong nhà họ Diệp nghe thấy những gì Diệp Lâm nói thì cũng bật cười, như thể họ đã nghe thấy một trò đùa bưồn cười nhất trên thế giới.
"Lâm Nhi! Con... Diệp Nguyên Cát không giấu được sự thất vọng trong mắt.
Ông ta tự hỏi liệu năm ngồi năm tù này thật sự đã khiến con trai mình mất trí rồi sao?
Rốt cuộc thằng bé đã phải chịu đựng điều gì trong tù chứ? "Cậu làm chủ?” Ông Diệp bật cười giận dữ.
Lập tức tuyên bố: "Hôm nay, tôi vốn dĩ mở cửa cho cậu trở về. Nhưng cậu lại không biết tốt xấu, dám nói những lời ngông cuồng đó trước mặt tôi?"
"Được rồi! Từ giờ trở đi, chỉ cần tôi còn sống thì cậu đừng hòng quay trở lại!"
Những lời này vừa nói ra, chẳng khác nào công khai tuyên án tử hình với Diệp Lâm, cắt đứt mọi con đường để anh trở về.
"Cha..." Diệp Nguyên Cát nghe xong thì thở dài, nghĩ rằng sự việc bây giờ đã kết thúc thật rồi, Lâm Nhi có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
"Cha thật anh minh!" Hứa Như Vân ở bên cạnh võ tay, cảm thấy đắc ý vô cùng.
Với lời nói của ông cụ Diệp, con đường trở về của Diệp Lâm đã hoàn toàn bị cắt đứt. Bây giờ, hai mẹ con họ có thể ung dung tự tại, không còn phải lo lắng Diệp Lâm trở về tranh đoạt tài sản của gia tộc nữa.
"Tôi có trở về hay không, e là không do ông quyết định!" Diệp Lâm vô cùng bình tĩnh.
Hiện giờ, anh kiểm soát hơn 30% cổ phần của Diệp Thị, tương đương với việc nắm giữ sinh tử của nhà họ Diệp.
Anh có quay lại hay không thì có gì khác biệt cơ chứ?
Hơn nữa, sau này, chỉ cần anh mở một cuộc họp hội đồng quản trị và đuổi người ra khỏi nhà họ Diệp ra ngoài, e rằng họ sẽ khóc lóc cầu xin anh quay lại.
Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Diệp vẫn chưa nhận ra điều này. "Bảo vệ đâu?" Lúc này, Hứa Như Vân bắt đầu lớn tiếng gọi bảo vệ với thái độ của kẻ thắng cuộc: “Đuổi tên nghịch tử này ra ngoài! Sau này không được phép cho nó bước vào nhà họ Diệp nữa!"
Nhân viên bảo vệ ở cửa vừa định bước vào.
"Người đứng đầu của năm đại gia tộc đã đến Diệp Trạch chạy vào trước, hổn hển báo tin. "Năm đại gia tộc đến rồi sao?"
Nghe xong lời này, mọi người trong nhà họ Diệp đều nín thở tập trung, chỉnh đốn lại tư trang, chuẩn bị chào đón những vị khách quý của đêm nay.
Những vị khách có mặt tại hiện trường cũng xì xào với nhau, họ biết rõ vị thế của năm đại gia tộc này.
Lúc này, ngay cả Hứa Như Vân cũng không có thời gian nhắm vào Diệp Lâm nữa mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa.
"Khụ, khụ!"
Ông cụ Diệp khế ho một tiếng, nói với người nhà họ Diệp: "Đi thôi! Theo tôi đón khách quý nào!"
Hứa Như Vân nhún vai, thêm mắm thêm muối: "Nó đánh con thì thôi đi, bây giờ còn không dám nghe lời của cha nữa.”
"Mọi người nói xem, trong mắt nó còn có thể nhìn thấy ai nữa? Đúng là ngỗ ngược!"
“Nhà họ Diệp chúng tôi sao có thể dung túng đứa loại nghịch tử như vậy?” Mọi người cũng gật đầu đồng tình, cho rằng Diệp Lâm thật là quá đáng.
Sau năm năm ở tù, tưởng rằng anh sẽ thành thật hơn, nhưng kết quả lại càng trở nên kiêu ngạo?
Đúng là ngông cuồng mà! Làm gì có ai như vậy chứ? "Lâm Nhi, mau giải thích với ông nội đi!" Diệp Nguyên Cát lo lắng nói.
"Không có gì để giải thích hết." Diệp Lâm lắc đầu, kiên định nói: "Thứ nhất, dưới đầu gối của tôi có vàng, tôi sẽ không quỳ xuống xin lỗi bất cứ ai."
"Thứ hai, Hứa Như Vân hại tôi nhiều năm như vậy, bà ta mới là người phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ. Muốn tôi xin lỗi bà ta ư? Bà ta không xứng!"
"Thứ ba, hôm nay tôi trở về nhà họ Diệp, không cần bất kỳ ai đồng ý, bởi vì từ nay nhà họ Diệp phải nghe lời tôi!"
Cái gì? Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa sôi trào. "Điên rồi! Thằng nhóc này điên thật rồi!"
"Xem ra năm năm ngồi tù thật sự khiến cậu ta mất trí rồi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo!"
"Haha, cậu ta còn nói sẽ làm chủ nhà họ Diệp? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Khách khứa tỏ ra khinh thường, trách Diệp Lâm không biết tốt xấu.
Mọi người trong nhà họ Diệp nghe thấy những gì Diệp Lâm nói thì cũng bật cười, như thể họ đã nghe thấy một trò đùa bưồn cười nhất trên thế giới.
"Lâm Nhi! Con... Diệp Nguyên Cát không giấu được sự thất vọng trong mắt.
Ông ta tự hỏi liệu năm ngồi năm tù này thật sự đã khiến con trai mình mất trí rồi sao?
Rốt cuộc thằng bé đã phải chịu đựng điều gì trong tù chứ? "Cậu làm chủ?” Ông Diệp bật cười giận dữ.
Lập tức tuyên bố: "Hôm nay, tôi vốn dĩ mở cửa cho cậu trở về. Nhưng cậu lại không biết tốt xấu, dám nói những lời ngông cuồng đó trước mặt tôi?"
"Được rồi! Từ giờ trở đi, chỉ cần tôi còn sống thì cậu đừng hòng quay trở lại!"
Những lời này vừa nói ra, chẳng khác nào công khai tuyên án tử hình với Diệp Lâm, cắt đứt mọi con đường để anh trở về.
"Cha..." Diệp Nguyên Cát nghe xong thì thở dài, nghĩ rằng sự việc bây giờ đã kết thúc thật rồi, Lâm Nhi có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
"Cha thật anh minh!" Hứa Như Vân ở bên cạnh võ tay, cảm thấy đắc ý vô cùng.
Với lời nói của ông cụ Diệp, con đường trở về của Diệp Lâm đã hoàn toàn bị cắt đứt. Bây giờ, hai mẹ con họ có thể ung dung tự tại, không còn phải lo lắng Diệp Lâm trở về tranh đoạt tài sản của gia tộc nữa.
"Tôi có trở về hay không, e là không do ông quyết định!" Diệp Lâm vô cùng bình tĩnh.
Hiện giờ, anh kiểm soát hơn 30% cổ phần của Diệp Thị, tương đương với việc nắm giữ sinh tử của nhà họ Diệp.
Anh có quay lại hay không thì có gì khác biệt cơ chứ?
Hơn nữa, sau này, chỉ cần anh mở một cuộc họp hội đồng quản trị và đuổi người ra khỏi nhà họ Diệp ra ngoài, e rằng họ sẽ khóc lóc cầu xin anh quay lại.
Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Diệp vẫn chưa nhận ra điều này. "Bảo vệ đâu?" Lúc này, Hứa Như Vân bắt đầu lớn tiếng gọi bảo vệ với thái độ của kẻ thắng cuộc: “Đuổi tên nghịch tử này ra ngoài! Sau này không được phép cho nó bước vào nhà họ Diệp nữa!"
Nhân viên bảo vệ ở cửa vừa định bước vào.
"Người đứng đầu của năm đại gia tộc đã đến Diệp Trạch chạy vào trước, hổn hển báo tin. "Năm đại gia tộc đến rồi sao?"
Nghe xong lời này, mọi người trong nhà họ Diệp đều nín thở tập trung, chỉnh đốn lại tư trang, chuẩn bị chào đón những vị khách quý của đêm nay.
Những vị khách có mặt tại hiện trường cũng xì xào với nhau, họ biết rõ vị thế của năm đại gia tộc này.
Lúc này, ngay cả Hứa Như Vân cũng không có thời gian nhắm vào Diệp Lâm nữa mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa.
"Khụ, khụ!"
Ông cụ Diệp khế ho một tiếng, nói với người nhà họ Diệp: "Đi thôi! Theo tôi đón khách quý nào!"