Đám người này thật sự có thể hợp tác hay không đây?
“Tên nào nói bậy sao lưng tôi đấy? Tôi ở bên ngoài nghe thấy hết nhai!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người thanh niên đẹp trai, để tóc dài, ăn mặc hoa hòe loè loẹt đi vào.
Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai và dáng người hoàn mỹ giống như người mẫu. Mẹ anh ta từng là diễn viên nổi tiếng, anh ta kế thừa được ngoại hình xinh
đẹp của mẹ mình.
Anh ta chính là Khương Thái Thanh mà Hoa Quốc Đống vừa nhắc đến lúc nấy. Một anh chàng đẹp trai nghiện cờ bạc!
Ngay cả Diệp Lâm cũng phải thừa nhận anh ta đẹp trai chẳng kém gì mình.
“Haizz, thật sự là lãng phí cái vẻ đẹp trai kia!” Bàng Văn Hiên có chút ghen ghét mà lẩm bẩm.
Anh ta thầm nghĩ nếu mình có thể đẹp trai bằng một nửa Khương Thái Thanh thì đêm nào cũng sẽ đi làm chú rể, sao có thể dính tới bài bạc chứ?
“Bọn tôi đang nói xem cậu ở nước ngoài bài bạc thăng được bao nhiêu tiền?”
Hoa Quốc Đống cười trêu ghẹo.
Nói thắng là nói cho dễ nghe thôi.
Bởi vì ai hiểu biết Khương Thái Thanh, đều biết rằng vận may bài bạc của anh ta rất kém, chơi mười lần thua chín lần.
Nếu anh ta có thể thắng thì có lẽ cha anh ta sẽ bớt đánh anh ta vài trận.
“Ha ha, coi thường anh đây hả?”
Khương Thái Thanh cười tửm tỉm đi lên: “Chắc chăn là các cậu đang ngóng trông tôi thua sạch sẽ đúng không?”
“Không đâu, Khương thiếu!”
Đám ăn chơi trác táng xung quanh sôi nổi nịnh bợ: “Bọn tôi đang ngóng trông anh bài bạc thắng để dẫn bọn tôi đi du lịch thế giới đấy mài”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng Khương thiếu có tám phần là thua sạch sẽ ở nước ngoài rồi mới bất đắc dĩ quay về nước.
Bộp!
Khương Thái Thanh không nói lời nào, đập mạnh một tờ chỉ phiếu xuống bàn.
“Nhìn đi!”
Khương Thái Thanh ra hiệu cho mọi người cầm tờ chỉ phiếu lên xem cho kỹ.
“Mở to đôi mắt chó của các cậu ra xem giá trị con người hiện nay của anh đây là bao nhiêu!”
Mọi người vội vàng cầm tờ chỉ phiếu kia lên đếm số 0... “Một trăm triệu...”
“Trời ạ! Đây là một tờ chỉ phiếu giá trị một trăm triệu!” “Còn là một trăm triệu đô nữa! Trời ạ!”
Đám ăn chơi trác tác khó có thể tin mà nhìn về phía Khương Thái Thanh, thầm nghĩ có khi nào anh ta đổi vận rồi không?
“Để tôi nhìn xem!” Bàng Văn Hiên giật tờ chỉ phiếu lại xem kỹ, không nhịn được hít hà một hơi: “Một trăm triệu thật hả?”
“Cậu ra nước ngoài... cướp ngân hàng hả?” Phụt!
Khương Thái Thanh mới vừa đắc ý dào dạt mà uống một ngụm rượu, nghe vậy liền giật mình phun ra ngoài.
Sau đó, anh ta tức giận măng: “Cậu mới cướp ngân hàng, cả nhà cậu mới cướp ngân hàng đấy!”
“Là anh đây thắng trong sòng bạc!”
Hoa Quốc Đống và Diệp Lâm đều tò mò ghé lại nhìn.
Nếu chỉ phiếu không có vấn đề thì nó thật sự là một trăm triệu đô la! “Sao cậu đổi vận hay vậy?” Hoa Quốc Đống không nhịn được cảm thán.
“Đúng vậy, rốt cuộc thì cậu làm sao mà thắng được nhiều tiền như vậy?” Đám người Bàng Văn Hiên hỏi tới tấp.
Khương Thái Thanh vui vẻ thoải mái uống rượu, không thèm trả lời. “Uống đủ chưa? Mau nói đi!” Mọi người sốt ruột giục anh ta.
Lúc này, Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi: “Nghe nói cậu mới nhận một vị sư phụ?”
“À, phải rồi, suýt nữa là quên giới thiệu cho cậu biết!” Hoa Quốc Đống lại nghiêm túc mà giới thiệu Diệp Lâm cho Khương Thái Thanh.
Không ngờ Khương Thái Thanh lại cực kì lạnh nhạt, thậm chí có chút không coi ra gì.
“Sư phụ của cậu không giỏi!” Khương Thái Thanh cười thần bí: “Để tôi giới thiệu cho cậu sư phụ của tôi!”
“Tên nào nói bậy sao lưng tôi đấy? Tôi ở bên ngoài nghe thấy hết nhai!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người thanh niên đẹp trai, để tóc dài, ăn mặc hoa hòe loè loẹt đi vào.
Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai và dáng người hoàn mỹ giống như người mẫu. Mẹ anh ta từng là diễn viên nổi tiếng, anh ta kế thừa được ngoại hình xinh
đẹp của mẹ mình.
Anh ta chính là Khương Thái Thanh mà Hoa Quốc Đống vừa nhắc đến lúc nấy. Một anh chàng đẹp trai nghiện cờ bạc!
Ngay cả Diệp Lâm cũng phải thừa nhận anh ta đẹp trai chẳng kém gì mình.
“Haizz, thật sự là lãng phí cái vẻ đẹp trai kia!” Bàng Văn Hiên có chút ghen ghét mà lẩm bẩm.
Anh ta thầm nghĩ nếu mình có thể đẹp trai bằng một nửa Khương Thái Thanh thì đêm nào cũng sẽ đi làm chú rể, sao có thể dính tới bài bạc chứ?
“Bọn tôi đang nói xem cậu ở nước ngoài bài bạc thăng được bao nhiêu tiền?”
Hoa Quốc Đống cười trêu ghẹo.
Nói thắng là nói cho dễ nghe thôi.
Bởi vì ai hiểu biết Khương Thái Thanh, đều biết rằng vận may bài bạc của anh ta rất kém, chơi mười lần thua chín lần.
Nếu anh ta có thể thắng thì có lẽ cha anh ta sẽ bớt đánh anh ta vài trận.
“Ha ha, coi thường anh đây hả?”
Khương Thái Thanh cười tửm tỉm đi lên: “Chắc chăn là các cậu đang ngóng trông tôi thua sạch sẽ đúng không?”
“Không đâu, Khương thiếu!”
Đám ăn chơi trác táng xung quanh sôi nổi nịnh bợ: “Bọn tôi đang ngóng trông anh bài bạc thắng để dẫn bọn tôi đi du lịch thế giới đấy mài”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng Khương thiếu có tám phần là thua sạch sẽ ở nước ngoài rồi mới bất đắc dĩ quay về nước.
Bộp!
Khương Thái Thanh không nói lời nào, đập mạnh một tờ chỉ phiếu xuống bàn.
“Nhìn đi!”
Khương Thái Thanh ra hiệu cho mọi người cầm tờ chỉ phiếu lên xem cho kỹ.
“Mở to đôi mắt chó của các cậu ra xem giá trị con người hiện nay của anh đây là bao nhiêu!”
Mọi người vội vàng cầm tờ chỉ phiếu kia lên đếm số 0... “Một trăm triệu...”
“Trời ạ! Đây là một tờ chỉ phiếu giá trị một trăm triệu!” “Còn là một trăm triệu đô nữa! Trời ạ!”
Đám ăn chơi trác tác khó có thể tin mà nhìn về phía Khương Thái Thanh, thầm nghĩ có khi nào anh ta đổi vận rồi không?
“Để tôi nhìn xem!” Bàng Văn Hiên giật tờ chỉ phiếu lại xem kỹ, không nhịn được hít hà một hơi: “Một trăm triệu thật hả?”
“Cậu ra nước ngoài... cướp ngân hàng hả?” Phụt!
Khương Thái Thanh mới vừa đắc ý dào dạt mà uống một ngụm rượu, nghe vậy liền giật mình phun ra ngoài.
Sau đó, anh ta tức giận măng: “Cậu mới cướp ngân hàng, cả nhà cậu mới cướp ngân hàng đấy!”
“Là anh đây thắng trong sòng bạc!”
Hoa Quốc Đống và Diệp Lâm đều tò mò ghé lại nhìn.
Nếu chỉ phiếu không có vấn đề thì nó thật sự là một trăm triệu đô la! “Sao cậu đổi vận hay vậy?” Hoa Quốc Đống không nhịn được cảm thán.
“Đúng vậy, rốt cuộc thì cậu làm sao mà thắng được nhiều tiền như vậy?” Đám người Bàng Văn Hiên hỏi tới tấp.
Khương Thái Thanh vui vẻ thoải mái uống rượu, không thèm trả lời. “Uống đủ chưa? Mau nói đi!” Mọi người sốt ruột giục anh ta.
Lúc này, Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi: “Nghe nói cậu mới nhận một vị sư phụ?”
“À, phải rồi, suýt nữa là quên giới thiệu cho cậu biết!” Hoa Quốc Đống lại nghiêm túc mà giới thiệu Diệp Lâm cho Khương Thái Thanh.
Không ngờ Khương Thái Thanh lại cực kì lạnh nhạt, thậm chí có chút không coi ra gì.
“Sư phụ của cậu không giỏi!” Khương Thái Thanh cười thần bí: “Để tôi giới thiệu cho cậu sư phụ của tôi!”