Nghe vậy, đám người Hoa Sơn đều giật nảy mình, có người không tin, có người nửa tin nửa không tin.
“Nếu thật sự là như thế thì phải làm sao?” Tàng Kiếm thượng nhân hỏi.
“Lập tức cho dừng trận pháp.” Thiên Cơ Tử nói: “Nếu không rồng âm xuất hiện, gây họa khắp Tần Lĩnh, trăm họ lầm than.”
Nghe vậy, chưởng giáo Hoa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão đều im lặng suy nghĩ, dường như là đang cân nhắc lợi và hại.
“Ông già kia, ông đừng có ăn nói bậy bạ!” Lúc này, Liêu Trác Xuyên lên tiếng quát: “Có phải ông là một đám với hồn rồng, cố ý bảo chúng tôi thả hồn rồng hay không?”
Nghe vậy, Thiên Cơ Tử cười ha ha, sau đó nhìn thoáng qua bên kia, thở dài: “Tin hay không tin đều không quan trọng nữa rồi.”
“Bởi vì không thể ngăn chặn rồng âm xuất hiện nữa rồi…”
Tuy rằng Thiên Cơ Tử có thể biết quá khứ biết tương lai, nhưng mà ông ta cũng không có khả năng xoay chuyển càn khôn, rất nhiều chuyện nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra. Đây chính là vận mệnh vô thường!
“Rồng âm… sắp xuất hiện?”
Nghe lời nói của Thiên Cơ Tử, đám trưởng lão Hoa Sơn giật nảy mình, sôi nổi cúi đầu xuống xem.
Trong kiếm trận, những vết kiếm trên người hồn rồng đều biến thành vảy, sau lại có kiếm khí rơi xuống đều lập tức tan mất.
Hồn thể dần dần hóa hình, thay gân đổi cốt, dựng lại thân rồng.
Âm khí dần tụ tập thành hình, giống như phía dưới là một cái hố chôn vạn người, âm trầm lại quỷ dị.
Cuối cùng, kiếm khí trong kiếm trận giống như là bị một luồng lực lượng vô hình dẫn đường, quấn quanh người hồn rồng, cuối cùng bị rồng âm đã hóa hình chuyển thành lực lượng của mình.
Lực lượng kiếm trận lập tức bị hấp thu sạch sẽ.
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng ngâm kinh thiên động địa…
Rồng âm bay thẳng lên cao, đột phá kiếm trận, bay lượn phía chân trời, thân hình lớn gấp mấy lần, nhìn xuống đám người bên dưới.
Sau đó, nó mở ra cái miệng giống như vực sâu, phun ra một hơi thở rồng xuống phía dưới.
Ầm!
Ngay sau đó, chỗ đứng của đám người Hoa Sơn lập tức bị san thành bình địa.
“Con nghiệt súc kia!”
Thiên Cơ Tử khó khăn mà bò ra khỏi đống đổ nát, vừa sốt ruột lại vừa tức giận.
“Tao không làm mày bị thương, sao mày phun luôn cả tao vậy?”
“Thật là buồn cười!”
Lúc này, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy bóng dáng rồng âm.
Dưới đống đổ nát truyền đến tiếng kêu đau: “Ông nội, cứu cháu…”
Thiên Cơ Tử kéo cháu trai Ngô Nhạc ra khỏi hố sâu.
“Ông nội, ông không sao chứ?” Sau khi ra ngoài, Ngô Nhạc sợ hãi nói.
“Hừ, cháu làm cháu trai còn không sao, thì ông làm ông nội sao có thể xảy ra chuyện được chứ?”
Thiên Cơ Tử ra vẻ cao thâm cười nhạt, vô thức mà vuốt chòm râu của mình, sau đó phát hiện chòm râu của mình cũng bị hơi thở rồng phá hỏng hơn phân nửa.
“Hay cho con nghiệt súc kia!”
Lúc này, đám người Hoa Sơn chật vật bò ra khỏi đống đổ nát, người nào cũng có vẻ giận dữ.
Không ngờ kiếm trận cũng không thể bao vây hồn rồng, ngược lại còn giúp nó trọng sinh.
Hiện giờ rồng âm xuất hiện, chuyện trở nên khó giải quyết rồi.
“Hừ, đều tại ông cả, biết rõ rồng âm xuất hiện sao không chịu nói sớm, có phải là cố ý xem trò cười của chúng tôi không?”
Lúc này, Liêu Trác Xuyên cả người chật vật, cực kì không vui, đổ hết lỗi lên người Thiên Cơ Tử.
Lúc nổi giận, con người thường hay tìm điểm trút giận.