Nghe nhân viên của Bộ Tài chính nói như vậy.
Vẻ mặt của tất cả các bác sĩ có mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ và phức tạp. Kéo dài tuổi thọ?
Trị được bách bệnh?
Chắc chắn là lừa đảo!
Đây là nơi nào?
Đây là bệnh viện Trung ương!
Đây là nơi hội tụ những bác sĩ nổi tiếng nhất cả nước.
Nhiều bác sĩ như vậy cũng không dám nói có thể luyện chế ra một loại thần dược có thể chữa khỏi mọi bệnh tật.
Vậy mà người từ Bộ Tài chính lại đến bệnh viện Trung ương để quảng cáo "thần dược" của họ?
Đây không phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao?
Nếu thật sự như vậy thì sao không treo biển của bệnh viện Trung ương ở trước cửa Bộ Tài chính luôn đi?
Điều đáng giận hơn nữa là họ lại đến trong tình huống khẩn cấp như vậy. Nhóm bác sĩ trung ương đang bất lực trước bệnh nhân trong phòng bệnh.
Người của Bộ Tài chính lại đến đòi kiểm nghiệm thuốc xem có chữa được bách bệnh hay không?
Đây không phải là một cái tát vào mặt các bác sĩ cấp cao như họ sao?
"Hừ! Bộ Tài chính của người không lo quản lý tài chính cho tốt, chạy đến bệnh viện bọn tôi gây chuyện làm gì chứ?"
Khang Thành Đan, giám đốc của bệnh viện Trung ương, không khỏi trách mắng.
Các bác sĩ khác cũng lớn tiếng phàn nàn.
“Đúng đó, các người đến mà cũng chẳng biết xem tình hình, làm vậy chắc khác nào tát vào cái danh bệnh viện Trung ương của chúng tôi?”
"Nếu thực sự có một loại thuốc thần kỳ có thể chữa khỏi mọi bệnh tật thì còn cần đến bệnh viện của chúng tôi làm gì?"
Nhân viên Bộ Tài chính đã vô tình trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Nhìn thấy các bác sĩ hiểu lầm mình, nhân viên kia vội vàng muốn giải thích.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì ngay lúc này... Rầm! Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ từ bên trong bước ra, khuôn mặt như lôi công, giọng nói ồm ồm như sấm sét.
“Các người đang lảm nhảm cái gì ở bên ngoài vậy?”
"Còn không nhanh vào chữa trị cho vợ tôi đi!"
"Nếu dám viện cớ trốn tránh nữa thì đừng trách tôi không khách khí với các người!"
Vừa nói, người đàn ông vừa vung nắm đấm, làm gấy một thanh xà dày ở bên cạnh.
Ngay tức thì, cả căn phòng khẽ rung chuyển theo. Các bác sĩ sợ đến mức mặt mày tái mét.
Cả đời chữa bệnh cứu người, họ chưa từng thấy người nhà bệnh nhân nào ngang ngược như vậy chưa?
Nếu người nhà ai cũng vô lý như vậy thì trên đời có lẽ đã không còn bác sĩ nữa rồi.
Tuy nhiên, các bác sĩ đều không dám lên tiếng.
Ai bảo đối phương là chiến thần của một châu, nắm giữ quyền lực to lớn, có thể dễ dàng đè bẹp bệnh viện Trung ương nhỏ bé của bọn họ.
Đúng vậy, người này không ai khác chính là Hàn Sơn Hà, chiến thần Thanh Châu, một trong số Đại Hạ Cửu Châu.
"Chiến thần đại nhân, xin ngài bớt giận."
Khang Thành Đan, giám đốc bệnh viện hoàng gia hoảng sợ đến mức nhanh chóng giải thích: "Vừa rồi có người ở Bộ Tài chính gửi cho chúng tôi một viên thuốc nhờ kiểm tra, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ và chữa khỏi mọi bệnh tật!"
"Cái gì?"
Hàn Sơn Hà nghe được lời này thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Nếu đã có thần dược như vậy thì sao các ông lại giấu đi?"
Vẻ mặt của tất cả các bác sĩ có mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ và phức tạp. Kéo dài tuổi thọ?
Trị được bách bệnh?
Chắc chắn là lừa đảo!
Đây là nơi nào?
Đây là bệnh viện Trung ương!
Đây là nơi hội tụ những bác sĩ nổi tiếng nhất cả nước.
Nhiều bác sĩ như vậy cũng không dám nói có thể luyện chế ra một loại thần dược có thể chữa khỏi mọi bệnh tật.
Vậy mà người từ Bộ Tài chính lại đến bệnh viện Trung ương để quảng cáo "thần dược" của họ?
Đây không phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao?
Nếu thật sự như vậy thì sao không treo biển của bệnh viện Trung ương ở trước cửa Bộ Tài chính luôn đi?
Điều đáng giận hơn nữa là họ lại đến trong tình huống khẩn cấp như vậy. Nhóm bác sĩ trung ương đang bất lực trước bệnh nhân trong phòng bệnh.
Người của Bộ Tài chính lại đến đòi kiểm nghiệm thuốc xem có chữa được bách bệnh hay không?
Đây không phải là một cái tát vào mặt các bác sĩ cấp cao như họ sao?
"Hừ! Bộ Tài chính của người không lo quản lý tài chính cho tốt, chạy đến bệnh viện bọn tôi gây chuyện làm gì chứ?"
Khang Thành Đan, giám đốc của bệnh viện Trung ương, không khỏi trách mắng.
Các bác sĩ khác cũng lớn tiếng phàn nàn.
“Đúng đó, các người đến mà cũng chẳng biết xem tình hình, làm vậy chắc khác nào tát vào cái danh bệnh viện Trung ương của chúng tôi?”
"Nếu thực sự có một loại thuốc thần kỳ có thể chữa khỏi mọi bệnh tật thì còn cần đến bệnh viện của chúng tôi làm gì?"
Nhân viên Bộ Tài chính đã vô tình trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Nhìn thấy các bác sĩ hiểu lầm mình, nhân viên kia vội vàng muốn giải thích.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì ngay lúc này... Rầm! Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ từ bên trong bước ra, khuôn mặt như lôi công, giọng nói ồm ồm như sấm sét.
“Các người đang lảm nhảm cái gì ở bên ngoài vậy?”
"Còn không nhanh vào chữa trị cho vợ tôi đi!"
"Nếu dám viện cớ trốn tránh nữa thì đừng trách tôi không khách khí với các người!"
Vừa nói, người đàn ông vừa vung nắm đấm, làm gấy một thanh xà dày ở bên cạnh.
Ngay tức thì, cả căn phòng khẽ rung chuyển theo. Các bác sĩ sợ đến mức mặt mày tái mét.
Cả đời chữa bệnh cứu người, họ chưa từng thấy người nhà bệnh nhân nào ngang ngược như vậy chưa?
Nếu người nhà ai cũng vô lý như vậy thì trên đời có lẽ đã không còn bác sĩ nữa rồi.
Tuy nhiên, các bác sĩ đều không dám lên tiếng.
Ai bảo đối phương là chiến thần của một châu, nắm giữ quyền lực to lớn, có thể dễ dàng đè bẹp bệnh viện Trung ương nhỏ bé của bọn họ.
Đúng vậy, người này không ai khác chính là Hàn Sơn Hà, chiến thần Thanh Châu, một trong số Đại Hạ Cửu Châu.
"Chiến thần đại nhân, xin ngài bớt giận."
Khang Thành Đan, giám đốc bệnh viện hoàng gia hoảng sợ đến mức nhanh chóng giải thích: "Vừa rồi có người ở Bộ Tài chính gửi cho chúng tôi một viên thuốc nhờ kiểm tra, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ và chữa khỏi mọi bệnh tật!"
"Cái gì?"
Hàn Sơn Hà nghe được lời này thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Nếu đã có thần dược như vậy thì sao các ông lại giấu đi?"