Hôm nay được thấy dáng vẻ chiến thần oai phong của Diệp Lâm, Tần Tịch Dao cực kì hâm mộ, cũng muốn trở thành một người như anh.
“Ừ, cô có thiên phú hơn người bình thường.” Diệp Lâm gật đầu: “Nếu không giới cổ võ cũng sẽ không chọn cô làm vợ. Bọn họ coi trọng tư chất đặc biệt và huyết mạch của cô.”
“Vậy…” Tần Tịch Dao hơi do dự: “Vậy anh có thể nhận tôi làm đồ đệ, dạy dỗ một vài phần cho tôi, để tránh lãng phí thiên phú của tôi không?”
Nghe vậy, Diệp Lâm không nhịn được bật cười.
Không ngờ mục đích của Tần Tịch Dao là đây.
“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Lâm nói: “Cô có thể đi nhà họ Tần cổ võ, thiên phú của cô không tệ, chắc chắn bọn họ sẽ chọn cô để bồi dưỡng trọng điểm.”
Diệp Lâm nghĩ đến Tần Tuyết Dung cũng là người nhà họ Tần, giao Tần Tịch Dao cho Tần Tuyết Dung chắc là không thành vấn đề.
“Tôi không muốn đi giới cổ võ.” Tần Tịch Dao lắc đầu: “Tôi khó lắm mới chạy ra được, thế mà anh lại muốn đẩy tôi trở về hả?”
Dù lần này trở về không phải vì liên hôn, nhưng nhà họ Tần cổ võ đã trở thành một nơi mà Tần Tịch Dao không muốn đi.
Thấy đối phương cố chấp không nghe, Diệp Lâm cũng chẳng còn cách nào khác.
Có điều, anh không có nhiều thời gian rảnh để dạy dỗ đồ đệ.
Vậy nên Diệp Lâm kiên nhẫn khuyên cô một lát rồi bảo hôm nào lại nói.
“Vậy được rồi, trời đã tối rồi, tôi không làm phiền anh nữa.”
“Anh Diệp, ngủ ngon.”
Tần Tịch Dao đi về nhà với lòng quyết tâm sẽ không từ bỏ.
Sau khi tách ra với Tần Tịch Dao, Diệp Lâm đi tới phòng khách trong nhà trạm, phát hiện ngoài cửa có một người đang đứng.
“Thuộc hạ tham kiến Long Vương đại nhân!”
Sau khi thấy Diệp Lâm, người đó lập tức quỳ một gối xuống đất gọi Long Vương.
“Anh…” Thấy anh ta, Diệp Lâm lập tức giật mình: “Anh là một trong tám kỵ Ung Châu mà?”
Anh ta chính là Lục Cảnh Sinh, một torng tám kỵ Ung Châu!
Anh ta để đầu trọc, cực kì nổi bật, vậy nên Diệp Lâm vẫn còn một chút ấn tượng với anh ta.
“Xin Long Vương đại nhân tha tội!” Lục Cảnh Sinh chủ động nhận tội: “Tôi chính là một trong chín đứa con nuôi do lão Long Vương bồi dưỡng, tên là Lục Long!”
“Ồ?” Diệp Lâm bất ngờ: “Vậy sao anh lại đi tòng quân?”
Hơn nữa, trông anh ta cũng không tệ lắm, có thể trở thành một trong tám kỵ Ung Châu.
“Haizz, chuyện này nói ra thì rất dài.” Lục Long Lục Cảnh Sinh thở dài: “Từ khi lão Long Vương mất tích một cách bí ẩn, tôi liên tiếp gặp phải các cú sốc lớn… nào là gặp người xấu, rồi bị bạn gái cũ ngoại tình…”
“Dưới cơn giận dữ, tôi cạo đầu thề đi tòng quân… Nói ra thì đúng là trong lòng không phụ nữ, rút kiếm tất nhiên nhanh!”
“Sau khi bỏ hết mọi suy nghĩ vớ vẩn, tôi đi quân doanh, lập chiến công nhiều lần, không ai có thể cản, cuối cùng trở thành một trong tám kỵ Ung Châu.”
Nghe Lục Long kể lại quá khứ của mình, Diệp Lâm cũng có chút dở khóc dở cười.
Có điều, ngay sau đó, Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tôi đã ra Long Vương lệnh, vì sao anh không nhận, cũng không chịu báo tin?”
“Long Vương đại nhân bớt giận.” Lục Long Lục Cảnh Sinh vội vàng giải thích: “Không phải tôi không nhận, mà là sau khi vào quân doanh, tôi đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài.”
“Khi tôi biết được có tân Long Vương, tôi còn chưa kịp chúc mừng thì Long Vương đại nhân cũng đã đi vào Ung Châu.”
Diệp Lâm nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng anh không kịp thời trả lời Long Vương lệnh cũng là tội chết!”
Dứt lời, Diệp Lâm rút kiếm ra.
Lục Long còn chưa kịp xin tha thì kiếm của Diệp Lâm cũng đã chém mạnh xuống.