Nghe vậy, Sở Vô Đạo lại cười lớn.
"Đừng lo."
"Sở Vô Đạo tôi cả đời chỉ giết những kẻ đáng phải giết! Tôi sẽ không bao giờ giết người vô tội đâu."
"Nếu không phải vì tin tức tôi còn sống không thể để lộ ra ngoài thì tôi cũng sẽ không muốn làm khó những người này đâu."
"Vừa rồi tôi dùng kiếm trấn áp họ chỉ để xóa đi mọi ký ức về trận chiến ngày hôm nay trong đầu họ mà thôi."
"Còn tính mạng của bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn, cậu yên tâm!"
Nói xong, Sở Vô Đạo lại vẫy tay.
Hàng vạn thanh kiếm tập hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ, xuất hiện bên cạnh ông ta.
"Tôi và cậu tuy là thầy trò, nhưng ở trong tù, tôi không có gì để dạy cậu cả."
"Thanh kiếm này là tinh hoa của những thanh kiếm nổi tiếng mà tôi đã sưu tầm. Nó có thể thay đổi theo cách mà chủ nhân muốn."
"Từ nay trở đi, tôi sẽ tặng nó cho cậu!"
"Đừng quên những gì tôi đã nói với cậu, tôi đi đây!"
Dứt lời, Sở Vô Đạo lại huýt một tiếng dài.
Đột nhiên, một con hạc trắng xuất hiện trên bầu trời.
Sở Vô Đạo và bạch hạc nhìn nhau.
Khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn ông ta nhập vào con hạc trắng, nó dang rộng đôi cánh và bay lên cao, âm thanh rung chuyển cả bầu trời.
Một lúc sau thì biến mất.
"Ông Sở... Tạm biệt!"
Diệp Lâm dần dần lấy lại tinh thần, vẫy tay về phía chân trời.
Sau đó, từ trong không trung, Diệp Lâm thanh kiếm khổng lồ rơi vào trong tay anh.
Quả nhiên đúng như lão Chu đã nói, thanh kiếm này có thể to hoặc nhỏ tùy ý, thiên biến vạn hóa, đúng là kì diệu.
"Nếu mày là hợp thể của hàng vạn thanh kiếm, vậy tao sẽ gọi mày là Quy Nhất Kiếm!"
Diệp Lâm cất kiếm lại nhanh chóng nhảy ra ngoài sàn đấu để kiểm tra vết thương của Hoa Quốc Đống, Hắc Long và những người khác.
Quả nhiên họ chỉ đang ngất xỉu thôi, không có gì nghiêm trọng cả.
Lúc này, Diệp Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
"Điện Lữ Tổ..."
Diệp Lâm lợi dụng lúc mọi người tại hiện trường đều ngất đi, lập tức ra tay, tiến vào điện Lữ Tổ để tìm kiếm pháp thân cất giữ trong đại điện.
Không bao lâu sau khi Diệp Lâm tiến vào điện Lữ Tổ.
Mọi người trong và ngoài võ đài cũng lần lượt thức dậy.
"Hự... Đầu tôi đau quá! Tôi bị sao vậy? Cảm giác như có ai đó dùng cành cây đập vào đầu vậy!"
"Mẹ ơi! Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nó đột nhiên trở nên như thế này? Vừa rồi còn đang yên ổn, sao đột nhiên lại trông như vừa bị đánh bom vậy?"
"Nhìn xem... ở gần võ đài có rất nhiều người đã chết... Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc rồi sao? Tại sao tôi lại không có ký ức nào cả? Tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi ư?"
Tất cả những người tỉnh dậy đều hoàn toàn bối rối do đã bị xóa đi những ký ức liên quan.
Khi ngày càng nhiều người chết được phát hiện, không khí tại hiện trường ngày càng căng thẳng và hỗn loạn.
"Tộc trưởng?"
"Khánh Hồng?"
Bảy gia tộc võ cổ lần lượt tìm được những thành viên đã chết của nhà mình, một số thiên tài trẻ tuổi trong gia tộc, thậm chí cả tộc trưởng đều đã chết, họ không khỏi cảm thấy vô cùng đau buồn.
Bọn họ thậm chí còn không biết người ra tay là ai, sáu gia tộc trong thất tộc đều chịu tổn thất.