Nhà họ Tần cố gắng nhận công việc đưa thư khiêu chiến này cũng là để báo trước cho Diệp Lâm biết mà chuẩn bị chạy trốn.
"Nếu giờ anh chạy ra nước ngoài thì vẫn còn kịp."
Tần Tuyết Dung tốt bụng chỉ ra một con đường rõ ràng cho Diệp Lâm.
"Có rất nhiều tổ chức của Đại Hạ ở nước ngoài, chẳng hạn như Thanh Môn. Với thực lực của anh, nếu có thể tạm thời nương thân ở chỗ họ thì cho dù là giới võ cổ của Đại Hạ cũng sẽ không thể làm gì anh."
Theo Tần Tuyết Dung thấy, Diệp Lâm hiện đã bị võ cổ giả bao vây, chỉ có một con đường duy nhất, chạy là thượng sách.
"Bảy gia tộc cổ võ?" Triệu Uyển Đình tỏ vẻ sợ hãi: “Có phải là tam sơn, ngũ môn, thất thị trong giới võ cổ không? Nếu bị bảy gia tộc này hợp sức chống lại thì... "
Sắc mặt Triệu Uyển Đình Đình tái nhợt, không dám nghĩ thêm nữa.
Nếu so sánh thì việc bị thương hội của Yến Kinh chèn ép chỉ là trò trẻ con.
Bị các võ cổ giả nhắm tới, lại là bảy gia tộc cùng một lúc, làm sao có thể sống sót được?
"Anh Diệp, tôi sẽ đặt vé máy bay cho anh ngay!" Triệu Uyển Đình nói: “Anh mau trốn ra nước ngoài đi!"
“Vừa hay, nhà họ Triệu chúng tôi cũng có một số sản nghiệp ở nước ngoài. Nếu cần thiết, chúng tôi cũng có thể nhờ người Đại Hạ ở địa phương giúp liên lạc với một số tổ chức ở nước ngoài để xin tị nạn."
Bạch Vi Vi cũng nói: "Việc ở đây giao cho tôi xử lý, anh không cần lo lắng, có nguy hiểm thì nhanh chóng rời đi."
Trong lúc nhất thời, mọi người đều muốn Diệp Lâm chạy trốn thật xa để tránh khỏi huy hiểm.
"Chạy trốn?" Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Tại sao tôi lại phải chạy trốn?"
"Nếu bọn họ muốn tìm tôi đánh nhau, vậy thì cứ đánh thôi!"
"Chẳng cần biết là bảy tám hay mười gia tộc, tôi cũng sẽ chấp nhận lá thư khiêu chiến này!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.
Tuy rằng Tần Tuyết Dung cũng nghĩ có lẽ Diệp Lâm sẽ chấp nhận, nhưng không ngờ anh lại chấp nhận đơn giản như vậy, không chút do dự?
"Anh Diệp, xihãy suy nghĩ kỹ!" Tần Tuyết Dung nhắc nhở: “Tình huống lần này không giống như bình thường đâu!"
"Những người mà anh giết trước đây thực ra cũng không mạnh lắm so với giới võ cổ, bao gồm cả ông anh họ bất tài của tôi, họ đều là kẻ đứng cuối trong gia đình."
"Mà lần này, anh phải đối mặt với bảy gia tộc, mỗi gia tộc sẽ phái một người tương đối mạnh. Có lẽ một trận chiến đã có thể phân định thắng bại và giết chết anh rồi!"
Nói rồi, Tần Tuyết Dung lại nói rõ quan điểm của mình.
“Nhà họ Tần chúng tôi không muốn trở thành kẻ thù của các anh, nhưng chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải nghe theo số đông thôi.”
“Cho nên chúng tôi mới nghĩ đến việc báo trước cho anh, bảo anh ra nước ngoài trốn một thời gian.”
Diệp Lâm nói: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng một khi tôi đã quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bao giờ lùi bước!"
Nghe vậy, Tần Tuyết Dung lại giật mình, không ngờ Diệp Lâm lại kiên quyết như vậy.
“Khi đó, nhà họ Tần của cô có thể chọn đấu vòng cuối cùng.” Diệp Lâm nói: “Sau khi tôi đánh bại sáu gia tộc rồi, chắc không cần phải đấu vòng thứ bảy nữa, đúng chứ?”
Tần Tuyết Dung thật sự không biết sự tự tin của Diệp Lâm từ đâu mà ra.
"Đến lúc đó, đối thủ mà anh phải đối mặt ít nhất sẽ là một tông sư cấp một!" Tần Tuyết Dung chỉ ra: “Anh có thể đối phó được không? Hơn nữa không phải chỉ một người thôi đâu!"
Diệp Lâm suy nghĩ một lát, phát hiện cho tới bây giờ, đúng là chưa từng đánh với đối thủ trên cấp hai bao giờ.
Thậm chí mấy ngày trước, thực lực của Thái Tuế bệnh tật mà anh đối đầu cũng chỉ ở giữa cấp một và cấp hai mà thôi.
"Không sai, tôi cũng muốn xem tông sư cấp một của võ cổ giả các cô mạnh đến mức nào!"
Tần Tuyết Dung muốn nói thêm điều gì đó.