Thấy Phùng Vô Tật ra Thiên Sát Lệnh với Diệp Lâm, bộ trưởng Bộ quốc phòng Thẩm Thường Thanh vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nhận!”
Có điều, ông ta vừa nói xong, Thiên Sát Lệnh của Phùng Vô Tật đã rơi vững vàng xuống tay Diệp Lâm.
Thấy Diệp Lâm nhận lệnh, trên mặt Phùng Vô Tật lộ ra ý cười vừa lòng đắc ý lại âm trầm.
Thẩm Thường Thanh thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, than thầm một tiếng.
“Nhận lệnh thì sao chứ?” Hàn Sơn Hà thấy vậy thì khó hiểu: “Chẳng lẽ lệnh bài kia có độc hả?”
“Haizz… ông không hiểu đâu.” Thẩm Thường Thanh nói: “Thiên Sát Lệnh là lệnh đuổi giết khủng bố nhất Thanh Môn nước ngoài. Một khi lệnh ra là hai bên sẽ đấu nhau đến chết mới thôi, và người ngoài không được phép can thiệp.”
“Nói trắng ra là nếu cậu ta không nhận lệnh thì chuyện có lẽ còn đường xoay chuyển. Nhưng mà cậu ta đã nhận lệnh rồi, vậy chuyện giữa bọn họ xem như là ân oán giang hồ.”
“Dựa theo quy định, người ngoài… chính là nhà nước chúng ta và chính phủ toàn cầu đều không được can thiệp.”
“Là sao hả?” Hàn Sơn Hà không hiểu lắm.
“Nói cách khác…” Đoạn Thiên Hào bổ sung thêm: “Chỉ cần ông còn là chiến thần Đại Hạ, đừng nói Diệp Lâm là em trai kết nghĩa của ông, cho dù là em ruột của ông thì ông cũng không thể ra tay giúp đỡ.”
“Đây là quy định chết tiệt gì vậy?” Hàn Sơn Hà nổi giận: “Tại sao tôi phải nghe lời bọn họ? Ông ta thử động đến một đầu ngón tay của thằng em tôi xem? Có tin là tôi sẽ triệu tập quân Thanh Châu san bằng Thanh Môn chó má kia của bọn họ?”
Thẩm Thường Thanh khuyên nhủ: “Hàn chiến thần, ông bình tĩnh một chút đi, giữa người và người không chỉ có đánh đánh giết giết, mà còn có đạo lý đối nhân xử thế, có một vài quy củ vẫn nên tuân thủ.”
Đoạn Thiên Hào cũng nói: “Đương nhiên, Diệp Lâm cũng có thể triệu tập người của mình đi đánh. Nhưng với lực kêu gọi hiện nay của Diệp Lâm, chắc là đánh không lại một nửa thế lực Thanh Môn.”
Lý Úc Bạch cũng nói: “Thanh Môn rất gian xảo, lựa ngay lúc Diệp Lâm sắp lên làm chiến thần để ra Thiên Sát Lệnh. Nói cách khác, dù cho bọn họ mười cái lá gan, bọn họ cũng không dám ra Thiên Sát Lệnh với chiến thần.”
“Chỉ với ba trăm nghìn quân Ung Châu là đủ để san bằng bọn họ rồi.”
Hàn Sơn Hà giục: “Thẩm đại nhân, ông mau tuyên bố thằng em tôi chính là chiến thần Ung Châu đi!”
“Không kịp nữa rồi!” Thẩm Thường Thanh nói: “Cậu ta đã nhận Thiên Sát Lệnh. Dựa theo quy định, chúng tôi không thể can thiệp được.”
“Hơn nữa lập chiến thần là một chuyện lớn, không phải một câu của tôi là được, còn phải có lễ nhậm chức này kia nữa.”
“Lại nói, dù bây giờ tôi có tuyên bố đi nữa, thì ông cảm thấy thằng em ông có thể điều động ba trăm nghìn quân Ung Châu được hả? Có bao nhiêu người sẵn lòng nghe lệnh của cậu ta?”
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà im bặt, thầm nghĩ lát nữa tự mình ra tay vậy.
Giờ phút này, Diệp Lâm cầm Thiên Sát Lệnh lên nhìn, trên lệnh bài viết rõ ràng một chữ “Sát”.
Diệp Lâm không coi nó ra gì, dùng sức bóp nhẹ một cái, lệnh bài lập tức bị bóp nát.
Phùng Vô Tật cười nói: “Mày đã nhận Thiên Sát Lệnh rồi, dù mày có hối hận rồi bóp nát thì cũng đã muộn rồi!”
“Ai nói tôi hối hận?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi đã nhận Thiên Sát Lệnh. Vậy thì các ông hãy để tôi xem cái gọi là một nửa chiến lực của Thanh Môn!”
“Theo ý của mày!”
Phùng Vô Tật vung tay lên, cười nói: “Các vị xuất hiện đi!”
Ông ta vừa dứt lời, trên núi dưới núi, ngoài sân, khách đường xa trà trộn trong đám người đều hiện thân.
Nhìn thoáng qua một cái là không thấy điểm cuối, ở đâu cũng là người của Thanh Môn.
“Nghe nói mày rất giỏi đánh nhau!” Phùng Vô Tật đắc ý dào dạt mà cười lạnh nói: “Vậy nên tao triệu tập mười nghìn cao thủ tông sư đến từ các nơi trên thế giới để đánh với mày một trận.”
“Chỉ mong lát nữa ra tay, mày có thể chống được trong chốc lát, đừng làm bọn tao thất vọng nha…”
Trong nhất thời, một trong ba đầu sỏ của Thanh Môn là Ôn Thần Phùng Vô Tật cầm đầu mười nghìn cao thủ cấp bậc tông sư trên toàn cầu tụ tập trong và ngoài sân.
Từ cửu phẩm đến Hóa Cảnh, gần như là một nửa chiến lực Thanh Môn đều có mặt.