Thử hỏi, có người nào không muốn thành tiên, có con rắn nào không muốn biến thành rồng cơ chứ?
Những lời này của Diệp Lâm giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cơ thể khổng lồ của mãng xà rung lên, hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Trong mắt nó có ba phần vui sướng, ba phần ngạc nhiên và một phần mong đợi. "Không tin sao?"
Diệp Lâm nhận ra được sự nghỉ ngờ trong mắt con mãng xà, bèn đưa tay bẻ gãy một mảnh linh chỉ ngàn năm ném cho con mãng xà.
Con mãng xà khổng lồ mở miệng và nuốt chửng không chút do dự.
Đột nhiên, nó cảm thấy như có một quả cầu lửa bốc lên trong cơ thể mình, khiến khí huyết dâng trào.
“Tao vừa mới dùng chân khí khai thông kinh mạch khắp cơ thể mày, sau đó kết hợp với bảo vật ngàn năm để bồi dưỡng cơ thể mày.”
"Bây giờ, chắc mày đã cảm thấy một số thay đổi nhỏ rồi, phải không?” Diệp Lâm lên tiếng nhắc nhở.
Trên thực tế, dù là người tu luyện hay động vật biến hóa đều có rất nhiều điểm tương đồng.
Ngoài những cơ duyên thích hợp ra thì còn đòi hỏi sự tích lũy những bảo vật tu luyện nữa.
Lúc này, sự nghi ngờ trong mắt mãng xà đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là niềm tin sâu sắc đối với Diệp Lâm.
Thay vì sống trong nhà của con người, để họ thờ cúng và giữ nguyên tuổi thọ có hạn, chẳng bằng ra ngoài phiêu lưu, biết đâu lại có cơ hội hóa rồng.
Rầm!
Ngay sau đó, cái đầu cao ngất của con mãng xà đột nhiên cúi xuống, nặng nề đáp xuống đất.
Diệp Lâm bay lên đầu rắn.
Sau đó, con mãng xà khổng lồ lắc lư rồi đứng thẳng lên, nâng Diệp Lâm lên không trung, nhìn xuống phía dưới.
Toàn bộ hội trường đấu giá dưới lòng đất đều thu vào tầm mắt. "Làm sao... làm sao có thể như vậy được?"
Bà Xà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm đang đứng trên đầu con rắn như thể nhìn thấy ma, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi và ngạc nhiên.
Phải biết rằng đây chính là rắn thần được nhà họ Liễu tôn thờ bao đời nay!
Ngày thường, sức mạnh của nó rất khó lường, người bình thường khi đến gần phải hết sức cung kính.
Nhưng vào lúc này, Diệp Lâm lại có thể đứng lên trên đầu rắn thần, đạp rắn thần xuống dưới chân?
Giống như rắn thần đã trở thành vật cưỡi của Diệp Lâm vậy. Cảnh tượng này khiến bà Xà cảm thấy vô cùng khó tin, càng khó để chấp nhận. Chẳng lẽ họ phục vụ rắn thần còn chưa đủ tốt, chưa đủ tôn trọng sao?
Tại sao răn thần đột nhiên quay lưng bắt tay với người khác? Lại còn sẵn lòng làm đầy tớ cho đối phương?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vào lúc này, bà Xà không phải là người duy nhất bị sốc. Ngay cả những vị khách ở các phòng xung quanh cũng chết lặng.
Mọi người vốn cho răng Diệp Lâm chết chắc rồi, anh chắc chắn sẽ bị mãng xà nuốt chửng, không chỗ chôn thây.
Không ngờ, trong chớp mắt, con mãng xà khổng lồ đã đầu hàng dưới chân Diệp Lâm.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi không dám nhìn, rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì vậy?"
"Hình như tên nhóc đó đã thuần phục được con mãng xà khổng lồ đó?" Cái gì?
Hội trường đấu giá lại náo loạn!
"Rắn thần đại nhân!"
Bà Xà đã sử dụng tất cả xà ngữ mà bà đã học được để cố gắng khiến Thần Rắn quay trở lại bảo vệ nhà họ Liễu một lần nữa.
Những lời này của Diệp Lâm giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cơ thể khổng lồ của mãng xà rung lên, hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Trong mắt nó có ba phần vui sướng, ba phần ngạc nhiên và một phần mong đợi. "Không tin sao?"
Diệp Lâm nhận ra được sự nghỉ ngờ trong mắt con mãng xà, bèn đưa tay bẻ gãy một mảnh linh chỉ ngàn năm ném cho con mãng xà.
Con mãng xà khổng lồ mở miệng và nuốt chửng không chút do dự.
Đột nhiên, nó cảm thấy như có một quả cầu lửa bốc lên trong cơ thể mình, khiến khí huyết dâng trào.
“Tao vừa mới dùng chân khí khai thông kinh mạch khắp cơ thể mày, sau đó kết hợp với bảo vật ngàn năm để bồi dưỡng cơ thể mày.”
"Bây giờ, chắc mày đã cảm thấy một số thay đổi nhỏ rồi, phải không?” Diệp Lâm lên tiếng nhắc nhở.
Trên thực tế, dù là người tu luyện hay động vật biến hóa đều có rất nhiều điểm tương đồng.
Ngoài những cơ duyên thích hợp ra thì còn đòi hỏi sự tích lũy những bảo vật tu luyện nữa.
Lúc này, sự nghi ngờ trong mắt mãng xà đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là niềm tin sâu sắc đối với Diệp Lâm.
Thay vì sống trong nhà của con người, để họ thờ cúng và giữ nguyên tuổi thọ có hạn, chẳng bằng ra ngoài phiêu lưu, biết đâu lại có cơ hội hóa rồng.
Rầm!
Ngay sau đó, cái đầu cao ngất của con mãng xà đột nhiên cúi xuống, nặng nề đáp xuống đất.
Diệp Lâm bay lên đầu rắn.
Sau đó, con mãng xà khổng lồ lắc lư rồi đứng thẳng lên, nâng Diệp Lâm lên không trung, nhìn xuống phía dưới.
Toàn bộ hội trường đấu giá dưới lòng đất đều thu vào tầm mắt. "Làm sao... làm sao có thể như vậy được?"
Bà Xà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm đang đứng trên đầu con rắn như thể nhìn thấy ma, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi và ngạc nhiên.
Phải biết rằng đây chính là rắn thần được nhà họ Liễu tôn thờ bao đời nay!
Ngày thường, sức mạnh của nó rất khó lường, người bình thường khi đến gần phải hết sức cung kính.
Nhưng vào lúc này, Diệp Lâm lại có thể đứng lên trên đầu rắn thần, đạp rắn thần xuống dưới chân?
Giống như rắn thần đã trở thành vật cưỡi của Diệp Lâm vậy. Cảnh tượng này khiến bà Xà cảm thấy vô cùng khó tin, càng khó để chấp nhận. Chẳng lẽ họ phục vụ rắn thần còn chưa đủ tốt, chưa đủ tôn trọng sao?
Tại sao răn thần đột nhiên quay lưng bắt tay với người khác? Lại còn sẵn lòng làm đầy tớ cho đối phương?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vào lúc này, bà Xà không phải là người duy nhất bị sốc. Ngay cả những vị khách ở các phòng xung quanh cũng chết lặng.
Mọi người vốn cho răng Diệp Lâm chết chắc rồi, anh chắc chắn sẽ bị mãng xà nuốt chửng, không chỗ chôn thây.
Không ngờ, trong chớp mắt, con mãng xà khổng lồ đã đầu hàng dưới chân Diệp Lâm.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi không dám nhìn, rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì vậy?"
"Hình như tên nhóc đó đã thuần phục được con mãng xà khổng lồ đó?" Cái gì?
Hội trường đấu giá lại náo loạn!
"Rắn thần đại nhân!"
Bà Xà đã sử dụng tất cả xà ngữ mà bà đã học được để cố gắng khiến Thần Rắn quay trở lại bảo vệ nhà họ Liễu một lần nữa.