Một màn Tọa Sơn Điêu bị nố tan tành hiện ra trước mắt mọi người, khiến mọi người đều ‘ô lên.
“Rốt cuộc là sao thế này? Sao Tọa Sơn Điêu như là đột nhiên bị dẫm mìn rồi nố tung vậy?”
“Chẳng lẽ là do thằng nhãi họ Diệp kia làm? Nhưng mà không thấy anh ta ném mìn?”
“Tọa Sơn Điêu xui xẻo thật đấy! chẳng lẽ đây là kiếp nạn vốn có trong đời của anh ta? Có điều cũng coi như là trừng phạt đúng tội! Đáng đời lắm!”
Mọi người không thấy rõ Diệp Lâm ra tay như thế nào nên vừa giật mình vừa sợ hãi. Đồng thời, bọn họ cho rằng cái chết thảm thiết của Tọa Sơn Điêu là trừng phạt đúng tội.
“Sư phụ… giệt Tọa Sơn Điêu thật rồi hả?”
“Còn là giết ngay trước mặt vị cố võ giả núi Trường Bạch kia nữa!”
“Đúng là không thể tin nổi!”
Đám người Hoa Quốc Đống xem đến sửng sốt. Có điều, bọn họ còn có chút lo lắng khi Diệp Lâm đã đắc tội với cổ võ giả núi Trường Bạch rồi, bây giờ phải làm sao để kết thúc chuyện này đây?
Cùng lúc đó, Hoàng Tam Gia đã thuận lợi đi cứu nhà họ Liễu và nhà họ Bạch.
Hai nhà nghe tin nên chạy tới hiện trường xem chiến.
Lúc vừa được cứu xong, hai nhà còn không dám tin chuyện Diệp Lâm đuổi giết Tọa Sơn Điêu.
Bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy, hai nhà đều lộ ra vẻ mặt chấn động.
“Tên bị nổ kia… là Tọa Sơn Điêu hả?”
“Diệp Lâm có thế dễ dàng giết chết Tọa Sơn Điêu. Thế mà lần trước chúng ta hợp tác đối phó Diệp Lâm, có thể tồn tại trở về, đúng là cực kì may mắn!”
“Xem ra lần này… nhà họ Trương gây chuyện sai người rồi.”
Có điều, khi nhìn đến Ngũ Phù Sênh, Hoàng Tam Gia lập tức thay đổi sắc mặt. Hoàng Tam Gia nhận ra trang phục đặc biệt của Ngũ Phù Sênh đại biếu cho cố võ giả núi Trường Bạch.
Lúc Hoàng Bì Tử trong cơ thế Hoàng Tam
Gia chưa có linh trí, Hoàng Tam Gia thường đi qua lại trên núi Trường Bạch, tất nhiên cũng biết cổ võ giả xuất quỷ nhập thần khu vực núi Trường Bạch.
“Là… là cổ võ giả núi Trường Bạch?”
Hoàng Tam Gia chợt nhớ đến chuyện Tọa Sơn Điêu có liên quan đến cố võ giả núi Trường Bạch.
Thế mà Diệp Lâm lại đánh chết Tọa Sơn Điêu
ngay trước mặt tên cố võ giả kia!
“Lần này… Diệp tiên sinh gặp phiền phức lớn ‘o ĩ 99
rồi.
Quả nhiên!
Khi thấy Tọa Sơn Điêu bị đánh chết ngay trước mặt mình, mà mình không thể ngăn cản được, Ngũ Phù Sênh cực kì giận dữ.
Ông ta giận dữ không phải vì Tọa Sơn Điêu chết, mà giận dữ vì mình không thể khống chế được sự sống chết của Tọa Sơn Điêu.
Rõ ràng là ông ta đã nói sẽ giữ mạng của Tọa Sơn Điêu. Kết quả là ngay trước mặt mình, ngay trước mặt bao người, đổi phương đánh chết Tọa Sơn Điêu.
Làm vậy có khác gì vả mặt tại trận Ngũ Phù Sênh chứ?
Vả mặt Ngũ Phù Sênh chính là khiêu khích thế lực cổ võ núi Trường Bạch.
Không thế tha thứ được!
“Nhãi ranh, mày tìm chết!” Ngũ Phù Sênh giận tím mặt.
Một luồng uy áp khủng bố khó diễn tả thành lời và một cơn gió lạnh thối đến, khiến mọi người xung quanh không nhịn được rùng mình, run bần bật.
“Ngũ… đại nhân…”
“Cứu… cứu tôi với…”
“Rốt cuộc là sao thế này? Sao Tọa Sơn Điêu như là đột nhiên bị dẫm mìn rồi nố tung vậy?”
“Chẳng lẽ là do thằng nhãi họ Diệp kia làm? Nhưng mà không thấy anh ta ném mìn?”
“Tọa Sơn Điêu xui xẻo thật đấy! chẳng lẽ đây là kiếp nạn vốn có trong đời của anh ta? Có điều cũng coi như là trừng phạt đúng tội! Đáng đời lắm!”
Mọi người không thấy rõ Diệp Lâm ra tay như thế nào nên vừa giật mình vừa sợ hãi. Đồng thời, bọn họ cho rằng cái chết thảm thiết của Tọa Sơn Điêu là trừng phạt đúng tội.
“Sư phụ… giệt Tọa Sơn Điêu thật rồi hả?”
“Còn là giết ngay trước mặt vị cố võ giả núi Trường Bạch kia nữa!”
“Đúng là không thể tin nổi!”
Đám người Hoa Quốc Đống xem đến sửng sốt. Có điều, bọn họ còn có chút lo lắng khi Diệp Lâm đã đắc tội với cổ võ giả núi Trường Bạch rồi, bây giờ phải làm sao để kết thúc chuyện này đây?
Cùng lúc đó, Hoàng Tam Gia đã thuận lợi đi cứu nhà họ Liễu và nhà họ Bạch.
Hai nhà nghe tin nên chạy tới hiện trường xem chiến.
Lúc vừa được cứu xong, hai nhà còn không dám tin chuyện Diệp Lâm đuổi giết Tọa Sơn Điêu.
Bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy, hai nhà đều lộ ra vẻ mặt chấn động.
“Tên bị nổ kia… là Tọa Sơn Điêu hả?”
“Diệp Lâm có thế dễ dàng giết chết Tọa Sơn Điêu. Thế mà lần trước chúng ta hợp tác đối phó Diệp Lâm, có thể tồn tại trở về, đúng là cực kì may mắn!”
“Xem ra lần này… nhà họ Trương gây chuyện sai người rồi.”
Có điều, khi nhìn đến Ngũ Phù Sênh, Hoàng Tam Gia lập tức thay đổi sắc mặt. Hoàng Tam Gia nhận ra trang phục đặc biệt của Ngũ Phù Sênh đại biếu cho cố võ giả núi Trường Bạch.
Lúc Hoàng Bì Tử trong cơ thế Hoàng Tam
Gia chưa có linh trí, Hoàng Tam Gia thường đi qua lại trên núi Trường Bạch, tất nhiên cũng biết cổ võ giả xuất quỷ nhập thần khu vực núi Trường Bạch.
“Là… là cổ võ giả núi Trường Bạch?”
Hoàng Tam Gia chợt nhớ đến chuyện Tọa Sơn Điêu có liên quan đến cố võ giả núi Trường Bạch.
Thế mà Diệp Lâm lại đánh chết Tọa Sơn Điêu
ngay trước mặt tên cố võ giả kia!
“Lần này… Diệp tiên sinh gặp phiền phức lớn ‘o ĩ 99
rồi.
Quả nhiên!
Khi thấy Tọa Sơn Điêu bị đánh chết ngay trước mặt mình, mà mình không thể ngăn cản được, Ngũ Phù Sênh cực kì giận dữ.
Ông ta giận dữ không phải vì Tọa Sơn Điêu chết, mà giận dữ vì mình không thể khống chế được sự sống chết của Tọa Sơn Điêu.
Rõ ràng là ông ta đã nói sẽ giữ mạng của Tọa Sơn Điêu. Kết quả là ngay trước mặt mình, ngay trước mặt bao người, đổi phương đánh chết Tọa Sơn Điêu.
Làm vậy có khác gì vả mặt tại trận Ngũ Phù Sênh chứ?
Vả mặt Ngũ Phù Sênh chính là khiêu khích thế lực cổ võ núi Trường Bạch.
Không thế tha thứ được!
“Nhãi ranh, mày tìm chết!” Ngũ Phù Sênh giận tím mặt.
Một luồng uy áp khủng bố khó diễn tả thành lời và một cơn gió lạnh thối đến, khiến mọi người xung quanh không nhịn được rùng mình, run bần bật.
“Ngũ… đại nhân…”
“Cứu… cứu tôi với…”