Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, vô số sợi lực lượng quỷ dị chảy về phía chuôi đao, tụ tập hết dưới lòng bàn tay Diệp Lâm.

Nếu Diệp Lâm lỡ sơ sẩy thì có khi chúng nó sẽ theo bàn tay và cánh tay anh chảy ồ ạt vào trong cơ thể anh.

Ong!

Diệp Lâm lắc cổ tay một cái, một luồng chân khí lập tức áp chế gắt gao chúng nó tại lòng bàn tay.

Sợi lực lượng quỷ dị kia khác với chân khí. Nó giống như là sinh mệnh tươi sống nào đó, lại giống như con sông dâng trào lần lượt đánh sâu vào tuyến phòng thủ của Diệp Lâm.

“Sao rồi?”

Giang Vệ Quốc từng tự mình cảm nhận được sự lợi hại của yêu đao, lo lắng nhắc nhở: “Đừng miễn cưỡng, nếu bị nhập ma thì phiền phức lắm.”

Rốt cuộc thì với thực lực của Diệp Lâm, nếu cậu ta phát điên lên thì nơi đây làm gì có ai cản được cậu ta?

Dứt lời, Giang Vệ Quốc còn không quên ấn lên cán thương, chuẩn bị sẵn tư thế một khi Diệp Lâm phát điên thì sẽ lập tức gõ ngất cậu ta.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều căng thẳng mà nhìn Diệp Lâm, sợ anh bị yêu đao Đông Dương đánh trả.

“Không sao!”

Diệp Lâm liên tục dùng chân khí trong người mình tạo thành áp suất cao rót ngược vào trong chuôi đao.

Trong khoảnh khắc, hai luồng lực lượng khác nhau đan xen bên nhau.

Ẩm!

Giây tiếp theo, Diệp Lâm cảm thấy choáng váng, giống như là bị đoạt xá, cả người rơi vào trong một khoảng hư vô.

“Ø? Đây là đâu vậy?” Diệp Lâm thấy vậy thì giật nảy mình. Hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra thay đổi lớn.

Diệp Lâm vốn dĩ đang ở phủ Phụng Thiên, trong phòng ngủ của Giang Vệ Quốc.

Vậy mà hiện giờ, Diệp Lâm như đang ở trong một cánh đồng hoang vụ, tối tăm, đáng sợ.

Đám người Hoa Quốc Đống cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Diệp Lâm lẻ loi một mình đi trong hư vô.

Anh dần dần nhận ra rằng mình đang ở trong ảo cảnh.

Chắc là có liên quan đến luồng lực lượng quỷ dị trong yêu đao. VùiI

Lúc này, gió lớn gào thét xung quanh.

Vô số lực lượng quỷ dị giống như mây đen, che trời lấp đất, đánh về phía mình.

Äm! Âm! Ầm!

Những lực lượng quỷ dì ấy đổ xô quanh thân Diệp Lâm, xuyên qua thân thể Diệp Lâm, đánh sâu vào ý chí của Diệp Lâm.

Diệp Lâm tránh trái né phải, cả người mềm oặt, cơ bản là không thể ngăn cản.

“Không xong rồi!”

Diệp Lâm chợt nhận ra rằng mình rơi sâu vào trong ảo cảnh là vì bị cái thứ gì đó áp chế lực lượng của mình.

Bản chất vẫn là ý chí của anh bị ảnh hưởng trở nên yếu đi.

Mỗi một lần lực lượng quỷ dị kia đánh sâu vào thân thể anh đều là mỗi một lần áp chế hết mọi thứ từ anh.

Nếu tiếp tục như vậy thì thân thể mình rất có khả năng sẽ biến thành con rối, bị lực lượng quỷ dị kia ảnh hưởng đến hành vi.

“Không được! Không thể tiếp tục như vậy được!”

Thân thể Diệp Lâm lần lượt bị đánh sâu vào, dường như đã trở nên vỡ nát.

Điều tệ hại hơn nữa là nó cũng gây ra áp lực cực lớn cho tâm lý của Diệp Lâm, hình thành bóng ma tâm lý, khiến anh không còn tự tin nữa.

Anh vô thức mà sợ hãi lực lượng quỷ dị kia. “Mình cần phải tìm lại chính mình mới được!”

Diệp Lâm biết rằng mình không thể để mình tiếp tục chịu ảnh hưởng từ ảo cảnh nữa, mà cần phải bình tĩnh tìm lại con người thật của mình.

Diệp Lâm nhắm hai mắt lại, đứng yên một chỗ, để mặc cho mọi thứ xung quanh đánh sâu vào.

“Hắn mạnh kệ hắn, gió thổi qua núi; hắn ngông kệ hắn, trăng sáng soi sông!” Diệp Lâm nhắm mắt, tập trung tinh thần, tay đè bên hông. “Kiếm tới!”

Tuy rằng trong tay không có kiếm, nhưng khoảnh khắc Diệp Lâm mở mắt ra, kiếm khí tung hoành, rạng rỡ Cửu Châu!

“PháI!” Bùm! Ảo cảnh xung quanh bắt đầu vỡ nát như thủy tinh.

Thế giới hiện thực lại hiện ra trước mắt lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK