Cái gì?
Nghe vậy, hiện trường lại trở nên xôn xao.
Mọi người thật sự không hiếu nổi là ai cho Diệp Lâm lá gan đế đi nói những lời kia?
Chẳng lẽ là anh ta thật sự hiểu bốn môn nghệ thuật?
Nghiêm Bất Khí nghe vậy thì tức chết đi được.
Bởi vì Diệp Lâm đã nói hết những lời anh ta muốn nói rồi, khiến cho anh ta không còn lời nào đế nói, đành phải tự mình giận dỗi.
“Anh có tư cách gì nói như vậy hả?” Nghiêm Bất Khí giận dữ nói: “Tôi tinh thông hết cầm kỳ thư họa, sao có thế thua bởi anh được chứ? Tôi chắc chắn sẽ không thua!”
“Hôm nay tôi sẽ làm cho anh thật lòng thật dạ nhận thua, để xem ai mới là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên!”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu từ ‘cầm’ đi!”
Dứt lời, Nghiêm Bất Khí nhìn xung quanh, thấy hiện trường chỉ có đàn dương cầm thì lập tức sai người đi ra ngoài mua bừa một chiếc đàn cố.
“Vừa lúc tôi mới có được một bản nhạc cổ
thất truyền. Hôm nay tôi trình diễn nó ngay tại đây.”
Nghiêm Bất Khí vừa nói chuyện vừa đi lên ngồi xuống trước đàn cổ. Anh ta nghĩ nghĩ, khí thế quanh thân chợt thay đối, dường như người và đàn đã hòa làm một.
Một lát sau, Nghiêm Bất Khí ấn nhẹ dây đàn.
Tiếng đàn lượn lờ giống như tiếng trời bay lượn trong đại sảnh yên tĩnh.
Mọi người nghe thấy tiếng nhạc thần tiên, lập tức đắm chìm bên trong, không thể tự thoát ra được.
Sau khi bản nhạc kết thúc, hiện trường đều trở nên yên tĩnh.
Mọi người nheo mắt lại, cả buổi vẫn chưa hồi hồn.
Bốp!
Một tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Mọi người sôi nổi hồi hồn từ trong tiếng đàn tươi đẹp, ra sức vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Tuy rằng mọi người đều là người bình thường, không hiếu gì về âm nhạc. Nhưng mà tiếng đàn lúc nãy giống như là tiếng trời, khiến người ta say mê.
Mọi người đều bị thuyết phục, vỗ tay liên tục.
“Không hố là đại tài tử nhà họ Nghiêm! Kỹ năng chơi đàn thật sự là xuất sắc!”
“Đúng vậy! Theo tiếng đàn vừa rồi, tôi dường như có loại cảm giác hoàn toàn đắm chìm vào trong cảnh. Đây là loại cảm giác mà tôi chưa từng cảm nhận được khi nghe bất cứ loại nhạc nào. Thật là tuyệt vời! Tuyệt vời không thể tả được!”
“Không hổ là người có tài nghệ xuất sắc, là tài tử hàng đầu Phụng Thiên! Tòi thấy… tiếp theo không cần phải so nữa. Ha ha…”
Nghiêm Bất Khí bày ra tài đàn của mình, khiến người ta đắm chìm bên trong, thậm chí cảm thấy trên đời này không có người nào có thế đàn hay được như Nghiêm Bất Khí.
Lúc này, Nghiêm Kỳ Học gật nhẹ đầu, không ngờ tài đàn của cháu trai lại có tiến bộ. ông ta cảm thấy vui mừng khi cháu trai không vì khoa cử mà lơ là những thứ khác.
Sau đó, ông ta nhìn về phía Diệp Lâm, để xem đối phương sẽ làm gì khi đối mặt với tài đàn hoàn mỹ của cháu trai mình.
Là thoải mái hào phóng nhận thua, hay là căng da đầu đi đàn một bản nhạc để tự rước nhục nhã?
Nếu là vế trước thì Nghiêm Kỳ Học còn có
thể kính đối phương là một người đàn ông chính trực ngay thẳng. Còn nếu là vế sau thì đối phương cũng chỉ là bắt chước vụng về, làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
“Ha ha, tới lượt anh!”
Nghiêm Bất Khí đứng dậy, trên mặt nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ đợi xem trò hay.
Bên này, Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm nhìn nhau, cùng nghĩ: Không xong rồi!
Bọn họ vốn dĩ không mong chờ nhiều về tài đàn của Diệp Lâm. Tới khi nghe Nghiêm Bất Khí đàn xong, bọn họ càng thêm hết hi vọng.
Anh ta đâu chỉ là tinh thông! Anh ta rõ ràng là dân chuyên nghiệp!
Hoa Quốc Đống thậm chí cảm thấy không cần phải so nữa, dù là nghệ sĩ đàn đến từ Yến Kinh thì cũng chưa chắc là bằng anh ta.
Lúc mọi người đều cho rằng Diệp Lâm sẽ tìm một lý do đế nhận thua…
Diệp Lâm thế mà lại chắp tay sau lưng, bình tĩnh đi đến bên cạnh đàn cố.
“Vừa lúc tôi cũng có một bản nhạc thất truyền, là một vị sư phụ của tôi đã trộm ra từ lăng Tân Thủy Hoàng, đó là bài ‘Cao Sơn Lưu Thủy’. Mời mọi người cùng nghe.”
Nghe vậy, hiện trường lại trở nên xôn xao.
Mọi người thật sự không hiếu nổi là ai cho Diệp Lâm lá gan đế đi nói những lời kia?
Chẳng lẽ là anh ta thật sự hiểu bốn môn nghệ thuật?
Nghiêm Bất Khí nghe vậy thì tức chết đi được.
Bởi vì Diệp Lâm đã nói hết những lời anh ta muốn nói rồi, khiến cho anh ta không còn lời nào đế nói, đành phải tự mình giận dỗi.
“Anh có tư cách gì nói như vậy hả?” Nghiêm Bất Khí giận dữ nói: “Tôi tinh thông hết cầm kỳ thư họa, sao có thế thua bởi anh được chứ? Tôi chắc chắn sẽ không thua!”
“Hôm nay tôi sẽ làm cho anh thật lòng thật dạ nhận thua, để xem ai mới là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên!”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu từ ‘cầm’ đi!”
Dứt lời, Nghiêm Bất Khí nhìn xung quanh, thấy hiện trường chỉ có đàn dương cầm thì lập tức sai người đi ra ngoài mua bừa một chiếc đàn cố.
“Vừa lúc tôi mới có được một bản nhạc cổ
thất truyền. Hôm nay tôi trình diễn nó ngay tại đây.”
Nghiêm Bất Khí vừa nói chuyện vừa đi lên ngồi xuống trước đàn cổ. Anh ta nghĩ nghĩ, khí thế quanh thân chợt thay đối, dường như người và đàn đã hòa làm một.
Một lát sau, Nghiêm Bất Khí ấn nhẹ dây đàn.
Tiếng đàn lượn lờ giống như tiếng trời bay lượn trong đại sảnh yên tĩnh.
Mọi người nghe thấy tiếng nhạc thần tiên, lập tức đắm chìm bên trong, không thể tự thoát ra được.
Sau khi bản nhạc kết thúc, hiện trường đều trở nên yên tĩnh.
Mọi người nheo mắt lại, cả buổi vẫn chưa hồi hồn.
Bốp!
Một tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Mọi người sôi nổi hồi hồn từ trong tiếng đàn tươi đẹp, ra sức vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Tuy rằng mọi người đều là người bình thường, không hiếu gì về âm nhạc. Nhưng mà tiếng đàn lúc nãy giống như là tiếng trời, khiến người ta say mê.
Mọi người đều bị thuyết phục, vỗ tay liên tục.
“Không hố là đại tài tử nhà họ Nghiêm! Kỹ năng chơi đàn thật sự là xuất sắc!”
“Đúng vậy! Theo tiếng đàn vừa rồi, tôi dường như có loại cảm giác hoàn toàn đắm chìm vào trong cảnh. Đây là loại cảm giác mà tôi chưa từng cảm nhận được khi nghe bất cứ loại nhạc nào. Thật là tuyệt vời! Tuyệt vời không thể tả được!”
“Không hổ là người có tài nghệ xuất sắc, là tài tử hàng đầu Phụng Thiên! Tòi thấy… tiếp theo không cần phải so nữa. Ha ha…”
Nghiêm Bất Khí bày ra tài đàn của mình, khiến người ta đắm chìm bên trong, thậm chí cảm thấy trên đời này không có người nào có thế đàn hay được như Nghiêm Bất Khí.
Lúc này, Nghiêm Kỳ Học gật nhẹ đầu, không ngờ tài đàn của cháu trai lại có tiến bộ. ông ta cảm thấy vui mừng khi cháu trai không vì khoa cử mà lơ là những thứ khác.
Sau đó, ông ta nhìn về phía Diệp Lâm, để xem đối phương sẽ làm gì khi đối mặt với tài đàn hoàn mỹ của cháu trai mình.
Là thoải mái hào phóng nhận thua, hay là căng da đầu đi đàn một bản nhạc để tự rước nhục nhã?
Nếu là vế trước thì Nghiêm Kỳ Học còn có
thể kính đối phương là một người đàn ông chính trực ngay thẳng. Còn nếu là vế sau thì đối phương cũng chỉ là bắt chước vụng về, làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
“Ha ha, tới lượt anh!”
Nghiêm Bất Khí đứng dậy, trên mặt nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ đợi xem trò hay.
Bên này, Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm nhìn nhau, cùng nghĩ: Không xong rồi!
Bọn họ vốn dĩ không mong chờ nhiều về tài đàn của Diệp Lâm. Tới khi nghe Nghiêm Bất Khí đàn xong, bọn họ càng thêm hết hi vọng.
Anh ta đâu chỉ là tinh thông! Anh ta rõ ràng là dân chuyên nghiệp!
Hoa Quốc Đống thậm chí cảm thấy không cần phải so nữa, dù là nghệ sĩ đàn đến từ Yến Kinh thì cũng chưa chắc là bằng anh ta.
Lúc mọi người đều cho rằng Diệp Lâm sẽ tìm một lý do đế nhận thua…
Diệp Lâm thế mà lại chắp tay sau lưng, bình tĩnh đi đến bên cạnh đàn cố.
“Vừa lúc tôi cũng có một bản nhạc thất truyền, là một vị sư phụ của tôi đã trộm ra từ lăng Tân Thủy Hoàng, đó là bài ‘Cao Sơn Lưu Thủy’. Mời mọi người cùng nghe.”