Thần Long Bài Vỹ!
Lam Long nhảy lùi lại, tung ra hai nắm đấm.
Khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Sức mạnh của nắm đấm rung chuyển nhanh như chớp! "Hải!"
Nhìn thấy cảnh này, Mạc Viễn Sơn cũng không dám lơ là.
Anh ta nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu, chắp hai tay vào nhau, tạo thế phòng thủ vững chãi!
Bùm!
Trong khoảnh khắc, sự va chạm giữa nắm đấm và lòng bàn tay giống như mũi kim đâm vào sợi lúa mì, giống như ngọn giáo sắc bén nhất tấn công tấm khiên cứng nhất vậy.
Chỉ có một tiếng động lớn như tiếng phá núi vang lên.
Nó khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt, màng nhĩ của họ như muốn vỡ tung, cơ thể họ cũng bị đẩy lùi lại vài mét để tránh bị thương.
Lấy hai người họ làm trung tâm, một làn sóng đáng sợ nhanh chóng lan ra.
Cuộc đọ sức mạnh mẽ giữa các cao thủ cấp bốn vào lúc này đã được bộc lộ trọn vẹn
"Trời ạ, trận đấu của hai người họ quá kinh khủng!" "Đây chính là tông sư cấp bốn sao? Đáng sợ thật!" “Minh chủ của chúng ta sẽ không bị đánh bại chứ?”
Càng kéo dài, lòng tin của các thành viên của Liên minh võ đạo lại càng thấp dần đi.
Nhìn hai người lúc này, dù cú va chạm tạo ra những dao động rất lớn nhưng cả hai vẫn bất động.
Lam Long không thể xuyên thủng hàng phòng ngự song thủ của Mạc Viễn Sơn.
Mạc Viễn Sơn cũng thất bại trong việc phản công đối thủ. Thật khó để phân cao thấp!
"Hử?"
Lam Long đã tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình.
Nhưng khi cú đấm này đánh vào lòng bàn tay đối thủ thì giống như đấm trúng một cục bông vậy.
Cho dù dùng hết sức lực thì cũng đều bị vô hiệu hóa.
Điều này khiến Lam Long rất bất ngờ và sửng sốt.
Đối phương mạnh mẽ như vậy, thật sự khiến anh ta khó xử lý.
"Ha ha ha... "
Sau khi đỡ được long quyền của đối thủ, Mạc Viễn Sơn vẫn bất động. Sau đó, anh ta không khỏi cười lớn.
"Sao nào?"
“Miên chưởng của tôi thế nào?”
"Cho dù anh có sức mạnh lớn đến đâu, có bao nhiêu kỹ thuật thì tôi cũng sẽ giải quyết hết mà thôi!"
Chính nhờ sức mạnh này mà Mạc Viễn Sơn có thể dùng lấy mềm để khắc cứng, cho dù đối mặt với loại đối thủ nào, anh ta vẫn có thể bất khả chiến bại.
Trừ khi là cao thủ cấp ba thì mới có thể đè bẹp được anh ta.
"Dưới cấp bốn, không ai có thể đánh bại được tôi đâu!"
Mạc Viễn Sơn tự hào nói.
"Cho dù là long quyền thì cũng không thể phá vỡ được miên chưởng của tôi!" Sau đó, Mạc Viễn Sơn nhẹ nhàng đẩy một cái.
Lòng bàn tay tưởng chừng vô hại đó đã đánh bay Lam Long.
Anh ta ngã ra xa hơn mười mét và đập mạnh vào bức tường chịu lực phía Sau.
"Lão Lam?” Thấy vậy, nhóm Hắc Long lâp tức trở nên lo lăng.
Họ tưởng hai người họ ngang tài ngang sức, nhất thời khó có thể phân thắng bại được.
Nhưng không ngờ, tình thế lại xoay chuyển trong chốc lát?
Mạc Viễn Sơn đã đánh bật Lam Long chỉ bằng một động tác đơn giản, và có vẻ như Lam Long cũng đã bị thương không hề nhẹ.
"Kết thúc rồi!"
Mạc Viễn Sơn sử dụng kỹ năng của mình, mượn lực đánh lại Lam Long. "Còn ai nữa?"
"Ai bất mãn thì đứng ra đây! Cùng nhau lên đi!"
Lam Long nhảy lùi lại, tung ra hai nắm đấm.
Khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Sức mạnh của nắm đấm rung chuyển nhanh như chớp! "Hải!"
Nhìn thấy cảnh này, Mạc Viễn Sơn cũng không dám lơ là.
Anh ta nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu, chắp hai tay vào nhau, tạo thế phòng thủ vững chãi!
Bùm!
Trong khoảnh khắc, sự va chạm giữa nắm đấm và lòng bàn tay giống như mũi kim đâm vào sợi lúa mì, giống như ngọn giáo sắc bén nhất tấn công tấm khiên cứng nhất vậy.
Chỉ có một tiếng động lớn như tiếng phá núi vang lên.
Nó khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt, màng nhĩ của họ như muốn vỡ tung, cơ thể họ cũng bị đẩy lùi lại vài mét để tránh bị thương.
Lấy hai người họ làm trung tâm, một làn sóng đáng sợ nhanh chóng lan ra.
Cuộc đọ sức mạnh mẽ giữa các cao thủ cấp bốn vào lúc này đã được bộc lộ trọn vẹn
"Trời ạ, trận đấu của hai người họ quá kinh khủng!" "Đây chính là tông sư cấp bốn sao? Đáng sợ thật!" “Minh chủ của chúng ta sẽ không bị đánh bại chứ?”
Càng kéo dài, lòng tin của các thành viên của Liên minh võ đạo lại càng thấp dần đi.
Nhìn hai người lúc này, dù cú va chạm tạo ra những dao động rất lớn nhưng cả hai vẫn bất động.
Lam Long không thể xuyên thủng hàng phòng ngự song thủ của Mạc Viễn Sơn.
Mạc Viễn Sơn cũng thất bại trong việc phản công đối thủ. Thật khó để phân cao thấp!
"Hử?"
Lam Long đã tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình.
Nhưng khi cú đấm này đánh vào lòng bàn tay đối thủ thì giống như đấm trúng một cục bông vậy.
Cho dù dùng hết sức lực thì cũng đều bị vô hiệu hóa.
Điều này khiến Lam Long rất bất ngờ và sửng sốt.
Đối phương mạnh mẽ như vậy, thật sự khiến anh ta khó xử lý.
"Ha ha ha... "
Sau khi đỡ được long quyền của đối thủ, Mạc Viễn Sơn vẫn bất động. Sau đó, anh ta không khỏi cười lớn.
"Sao nào?"
“Miên chưởng của tôi thế nào?”
"Cho dù anh có sức mạnh lớn đến đâu, có bao nhiêu kỹ thuật thì tôi cũng sẽ giải quyết hết mà thôi!"
Chính nhờ sức mạnh này mà Mạc Viễn Sơn có thể dùng lấy mềm để khắc cứng, cho dù đối mặt với loại đối thủ nào, anh ta vẫn có thể bất khả chiến bại.
Trừ khi là cao thủ cấp ba thì mới có thể đè bẹp được anh ta.
"Dưới cấp bốn, không ai có thể đánh bại được tôi đâu!"
Mạc Viễn Sơn tự hào nói.
"Cho dù là long quyền thì cũng không thể phá vỡ được miên chưởng của tôi!" Sau đó, Mạc Viễn Sơn nhẹ nhàng đẩy một cái.
Lòng bàn tay tưởng chừng vô hại đó đã đánh bay Lam Long.
Anh ta ngã ra xa hơn mười mét và đập mạnh vào bức tường chịu lực phía Sau.
"Lão Lam?” Thấy vậy, nhóm Hắc Long lâp tức trở nên lo lăng.
Họ tưởng hai người họ ngang tài ngang sức, nhất thời khó có thể phân thắng bại được.
Nhưng không ngờ, tình thế lại xoay chuyển trong chốc lát?
Mạc Viễn Sơn đã đánh bật Lam Long chỉ bằng một động tác đơn giản, và có vẻ như Lam Long cũng đã bị thương không hề nhẹ.
"Kết thúc rồi!"
Mạc Viễn Sơn sử dụng kỹ năng của mình, mượn lực đánh lại Lam Long. "Còn ai nữa?"
"Ai bất mãn thì đứng ra đây! Cùng nhau lên đi!"