“Chúng ta cần phải lấy được đơn thuốc trước đã, còn lại đều có thể để sau này lại nói.”
Dứt lời, Khang Thành Đan chớp mắt, tính kế: “Cậu dùng chút tiền phái người đi trộm đơn thuốc kia. Nếu chuyện thành công, tôi sẽ tiến cử cậu lên chức phó giám đốc bệnh viện trung ương.”
Tên cấp dưới kia nghe vậy thì lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn giám đốc Khang, tôi nhất định sẽ nhanh chóng giúp ông lấy được đơn thuốc kia.”
Phải lấy được dù phải trả bất cứ giá nào! “Ừ” Khang Thành Đan vừa lòng gật đầu: “Đi đi!” Ông ta đã từng điều tra Diệp Lâm, biết Lâm không hề có bối cảnh và
mạng lưới quan hệ gì, chỉ có thân phận thuộc gia tộc, nhưng cũng bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà.
Vậy nên, dù ông ta có làm chuyện gì quá đáng với Diệp Lâm, thì ông ta cũng không sợ hãi hoặc là kiêng dè.
Chuyện trộm một đơn thuốc nhỏ như một hạt mè, không đáng phải nhắc đến.
Ông ta bảo cấp dưới cứ yên tâm mà làm, mọi hậu quả đều có ông ta lo liệu.
Sau khi ra về từ chỗ giám đốc bệnh viện trung ương là Khang Thành Đan, Diệp Lâm không thể không suy xét về vấn đề sản xuất đan dược và các vấn đề liên quan.
Anh đã đắc tội bệnh viện trung ương. Đến sau này, cứ hễ anh muốn làm chuyện gì liên quan đến lĩnh vực y tế, thì có lẽ sẽ bị làm khó dễ.
Anh vốn định chế tạo tập đoàn Bạch Thị thành đầu sỏ ngành dược.
Nhưng mà bây giờ có thêm bệnh viện trung ương gây khó dễ, thì khó mà đạt được mục tiêu này.
“Hay là tìm người của chính phủ giúp đỡ?”
Diệp Lâm nghĩ ngay đến việc tìm Khổng Hữu Vi của bộ tài chính giúp đỡ.
Người ta nói quan lớn một bậc đè chết người.
Bệnh viện trung ương muốn dùng một chút quyền lực của bọn họ đi uy hiếp và chèn ép mình?
Vậy mình liền dùng quyền lực cao hơn trả đũa khiến cho bệnh viện trung ương chịu thua.
Bệnh viện trung ương chỉ là quan cấp ngũ phẩm thôi.
Bất cứ một vị quan viên nào trong chính phủ cũng có thể đè lên đầu bọn họ.
Huống chỉ là Khổng Hữu Vi của bộ tài chính.
Ông ta là quan nhất phẩm, chỉ cần nói một câu thôi là bệnh viện trung ương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với mình nữa.
Lúc này, điện thoại của Diệp Lâm đổ chuông.
Diệp Lâm lấy điện thoại ra xem, là Hoa Quốc Đống gọi đến.
“Sư phụ, tối nay anh có rảnh không?”
Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói của Hoa Quốc Đống truyền đến.
“Có chuyện gì nữa đây?” Diệp Lâm hỏi.
“Không có chuyện gì lớn.” Hoa Quốc Đống cười nói: “Vẫn là chỗ hẹn hôm qua, Bàng Văn Hiên nói muốn chính thức nhận lỗi với anh. Ngoài ra, tôi còn dẫn đám ăn chơi trác táng khác trong giới đến cho sư phụ anh làm quen, để tránh sau này bọn họ không có mắt chọc tới anh.”
'Theo sự sắp xếp của Hoa Quốc Đống, tối nay bốn thiếu Yến Kinh đều tụ tập lại một chỗ, đồng thời có thêm một đám ăn chơi trác táng đứng đầu, tất cả chỉ để gặp mặt Diệp Lâm một lần.
“?” Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức có một ý tưởng: “Vậy được rồi, anh gọi hết đám bạn bè của anh luôn đi. Tôi vừa lúc có một vụ mua bán lớn muốn bàn với các anh.”
Dứt lời, Khang Thành Đan chớp mắt, tính kế: “Cậu dùng chút tiền phái người đi trộm đơn thuốc kia. Nếu chuyện thành công, tôi sẽ tiến cử cậu lên chức phó giám đốc bệnh viện trung ương.”
Tên cấp dưới kia nghe vậy thì lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn giám đốc Khang, tôi nhất định sẽ nhanh chóng giúp ông lấy được đơn thuốc kia.”
Phải lấy được dù phải trả bất cứ giá nào! “Ừ” Khang Thành Đan vừa lòng gật đầu: “Đi đi!” Ông ta đã từng điều tra Diệp Lâm, biết Lâm không hề có bối cảnh và
mạng lưới quan hệ gì, chỉ có thân phận thuộc gia tộc, nhưng cũng bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà.
Vậy nên, dù ông ta có làm chuyện gì quá đáng với Diệp Lâm, thì ông ta cũng không sợ hãi hoặc là kiêng dè.
Chuyện trộm một đơn thuốc nhỏ như một hạt mè, không đáng phải nhắc đến.
Ông ta bảo cấp dưới cứ yên tâm mà làm, mọi hậu quả đều có ông ta lo liệu.
Sau khi ra về từ chỗ giám đốc bệnh viện trung ương là Khang Thành Đan, Diệp Lâm không thể không suy xét về vấn đề sản xuất đan dược và các vấn đề liên quan.
Anh đã đắc tội bệnh viện trung ương. Đến sau này, cứ hễ anh muốn làm chuyện gì liên quan đến lĩnh vực y tế, thì có lẽ sẽ bị làm khó dễ.
Anh vốn định chế tạo tập đoàn Bạch Thị thành đầu sỏ ngành dược.
Nhưng mà bây giờ có thêm bệnh viện trung ương gây khó dễ, thì khó mà đạt được mục tiêu này.
“Hay là tìm người của chính phủ giúp đỡ?”
Diệp Lâm nghĩ ngay đến việc tìm Khổng Hữu Vi của bộ tài chính giúp đỡ.
Người ta nói quan lớn một bậc đè chết người.
Bệnh viện trung ương muốn dùng một chút quyền lực của bọn họ đi uy hiếp và chèn ép mình?
Vậy mình liền dùng quyền lực cao hơn trả đũa khiến cho bệnh viện trung ương chịu thua.
Bệnh viện trung ương chỉ là quan cấp ngũ phẩm thôi.
Bất cứ một vị quan viên nào trong chính phủ cũng có thể đè lên đầu bọn họ.
Huống chỉ là Khổng Hữu Vi của bộ tài chính.
Ông ta là quan nhất phẩm, chỉ cần nói một câu thôi là bệnh viện trung ương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với mình nữa.
Lúc này, điện thoại của Diệp Lâm đổ chuông.
Diệp Lâm lấy điện thoại ra xem, là Hoa Quốc Đống gọi đến.
“Sư phụ, tối nay anh có rảnh không?”
Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói của Hoa Quốc Đống truyền đến.
“Có chuyện gì nữa đây?” Diệp Lâm hỏi.
“Không có chuyện gì lớn.” Hoa Quốc Đống cười nói: “Vẫn là chỗ hẹn hôm qua, Bàng Văn Hiên nói muốn chính thức nhận lỗi với anh. Ngoài ra, tôi còn dẫn đám ăn chơi trác táng khác trong giới đến cho sư phụ anh làm quen, để tránh sau này bọn họ không có mắt chọc tới anh.”
'Theo sự sắp xếp của Hoa Quốc Đống, tối nay bốn thiếu Yến Kinh đều tụ tập lại một chỗ, đồng thời có thêm một đám ăn chơi trác táng đứng đầu, tất cả chỉ để gặp mặt Diệp Lâm một lần.
“?” Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức có một ý tưởng: “Vậy được rồi, anh gọi hết đám bạn bè của anh luôn đi. Tôi vừa lúc có một vụ mua bán lớn muốn bàn với các anh.”