Hàn Sơn Hà nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Tôn Kính Phàm đang ở trên sân đấu!
Lúc này, Tôn Kính Phàm cũng bước tới, vỗ nhẹ vào vai La Thu Nhạn vẫn chưa bình phục sau cú sốc vừa rồi: "Cô đã cố gắng hết sức rồi, phần còn lại cứ giao cho tôi..."
Nghe vậy, La Thu Nhạn rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Sự an ủi của thủ lĩnh càng khiến cô ta xấu hổ hơn.
"Anh... Làm sao anh làm được điều đó?" La Thu Nhạn vẫn còn bối rối: "Rõ ràng là anh đã rút ra một cây cung trống, làm sao nó có thể tạo ra uy lực như vậy được?"
"Tôi có nói cô cũng không hiểu!" Diệp Lâm thành thật nói.
Với thực lực bây giờ của La Thu Nhạn, đương nhiên còn lâu mới đạt đến cảnh giới này.
Nghe vậy, La Thu Nhạn vô cùng sửng sốt.
"Nhưng cô nên nhớ, chiến thần thật sự là người có thể một thân chinh chiến hàng ngàn dặm, một kiếm có thể sánh bằng vạn quân!" Diệp Lâm nghiêm mặt nói.
"Hay cho câu một thân chinh chiến hàng ngàn dặm, một kiếm có thể sánh bằng vạn quân!" Tôn Kính Phàm khen ngợi: "Vậy hãy để tôi lĩnh giáo sức mạnh của anh nhé!"
“Mau xem kìa… là Tôn Kính Phàm đứng đầu tám kỵ Ung Châu! Cuối cùng anh ta cũng ra tay rồi!”
“Tôi cứ tưởng rằng chiến thần Ung Châu chỉ có thể là Tôn đại nhân. Nào ngờ…”
“Tôn đại nhân đứng đầu tám kỵ, thành thạo cả binh lẫn mã, dùng binh như thần, đúng là một vị tướng giỏi!”
“Người trẻ tuổi kia có thể buộc cho Tôn Kính Phàm đứng đầu tám kỵ tự mình ra sân, xem như là ghê gớm lắm rồi!”
“Không biết hai người họ sẽ so cái gì đây?”
Nghe mọi người bàn tán, Diệp Lâm cũng có hiểu biết đại khái về người đàn ông nho nhã trước mặt.
“Anh chính là người mạnh nhất trong tám kỵ hả?” Diệp Lâm hỏi.
“Không dám nhận!” Tôn Kính Phàm khiêm tốn nói: “Tám kỵ ai cũng có sở trường riêng. Còn tôi thì chỉ hiểu sơ sơ về binh pháp, từng bày mưu tính kế cho chiến thần mà thôi.”
Diệp Lâm tò mò hỏi: “Anh muốn so cái gì với tôi? Lý luận suông hả?”
Tôn Kính Phàm cười cười, nói: “So lý luận suông thì nhàm chán. So đao thật kiếm thật thì lại máu me. Trong trại tôi vừa lúc có game thực tế ảo mô phỏng thực chiến. Tuy rằng không thể thay thế chiến tranh thật sự, nhưng mà miễn cưỡng có thể phục hồi một phần toàn cảnh chiến trường.”
“Tôi và anh cùng tham gia một trận chiến tranh mô phỏng ngay tại đây. Một trận quyết định thắng thua.”
Lúc nói chuyện, Tôn Kính Phàm ra hiệu cho cấp dưới mở máy chiếu.
Ngay sau đó, toàn bộ giáo trường đều thay đổi.
Máy chiếu thả hết toàn cảnh chiến trường rộng lớn xuống hiện trường, khiến cho người ta như lạc vào chiến trường.
Hai người mỗi người một phe, giống như bàn tay thượng đế nắm mọi quyền sinh sát trên chiến trường.
Trên giáo trường, dãy núi kéo dài hình thành cục diện hai quân đối chọi.
Tôn Kính Phàm tiếp tục giới thiệu: “Tôi và anh mỗi bên có một vạn binh. Ngay tại dãy núi này, chúng ta hãy bày mưu lập kế, phân ra thắng thua đi.”
Diệp Lâm tập trung nhìn kỹ mọi thứ trước mắt, đôi mắt chợt sáng bừng lên.
Diệp Lâm từng nghe nói về công nghệ sử dụng thực tế ảo chiếu ra toàn cảnh chiến trường.
Giống như là điều binh khiển tướng trên máy tính, chỉ là dời hình ảnh trên máy tính xuống hiện thực.
Thậm chí có thể lợi dụng số liệu khổng lồ để tiến hành vô số lần diễn luyện mô phỏng, cuối cùng tính ra được kế hoạch tấn công tốt nhất.
Thấy tình huống trước mắt, mọi người đều ngạc nhiên cảm thán.