Nên đánh hay là nên tránh đây?
“Đại nhân, sáng nay chúng ta nhận được một bức mật lệnh.”
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày khôn khéo lên tiếng: “Thanh Môn nước ngoài gửi tin xin giúp đỡ, hi vọng chúng ta có thể đứng giữa làm khó dễ, ngăn cản người tên Diệp Lâm trở thành chiến thần.”
“Nếu chúng ta có thể giết chết cậu ta thì Thanh Môn sẵn lòng chia ra một nửa quyền lực cho quốc sư.”
Nghe vậy, sắc mặt quốc sư trở nên lạnh lẽo: “Xem ra Thanh Môn cũng bị cậu ta buộc vào đường cùng rồi. Nếu không thì sao bọn họ lại chịu hạ vốn gốc như vậy chứ?”
“Cũng dễ hiểu thôi, đó chính là quân Ung Châu từng quét ngang thiên hạ, ai mà không sợ được cơ chứ? Một Thanh Môn thôi mà, đánh một cái là sập.”
Người đàn ông kia nói: “Bộ Quốc phòng cũng muốn ba trăm nghìn quân Ung Châu, cuộc chiến tranh đoạt vị trí chiến thần vẫn chưa kết thúc đâu.”
Quốc sư nghĩ nghĩ một lát rồi quyết định dứt khoát: “Tránh cũng không tránh được, vậy thì đánh đi!”
“Giải quyết cho xong cái phiền phức trước mắt này đã, sau đó giá họa hết mọi thứ lên đầu Kim Lũ Y, vậy là xong rồi.”
Dứt lời, quốc sư vung tay ra lệnh: “Tư Thần Khách, kêu đi, đánh thức hết tất cả lực lượng của mọi người!”
“Đêm nay không cần trốn tránh nữa, cứ đánh một trận cho đã đi!”
Nghe vậy, một ông cụ đồ trắng từ từ gỡ mũ ra, để lộ mào gà màu sắc sặc sỡ.
Sau đó, ông ta run lên một cái, biến thành đầu gà mình người, dang hai tay ra, ngước cổ lên hót vang.
“Ò ó o o…”
Một tiếng gà hót lảnh lót lại chói tai báo hiệu trời sáng vang lên.
Ngay sau đó, bầu trời sáng rực, vạn dặm rõ ràng.
“Ơ?”
Giờ phút này, Diệp Lâm đột nhiên dừng bước, ngước mắt lên nhìn…
“Trời sáng rồi hả?”
Sao có thể chứ?
Ngay sau đó, Diệp Lâm xem giờ trên điện thoại.
Bây giờ là giờ Tý, mười hai giờ, còn sáu tiếng nữa mới tới hừng đông.
Vậy mà lại xảy ra một màn quỷ dị thế này!
Toàn bộ Yến Kinh rơi vào dị tượng đêm trắng!
Trời vốn dĩ đang tối, kết quả lại biến thành bình minh.
Đêm trắng!
Chính là quái tượng ngày đêm đảo lộn, càn khôn rối loạn!
Người ta có câu chuyện khác thường tất có vất đề. Ở thời cổ, đêm trắng là điềm báo xuất hiện tà ma.
Ngay sau đó, xung quanh vang lên tiếng sột soạt, cỏ cây xôn xao.
Dường như ngay tại khoảnh khắc này, vạn vật đều được ban cho sinh mệnh và thức tỉnh.
Bịch bịch bịch…
Hùng Sơn Quân vừa mới chạy trốn, lúc này đã quay lại, khí thế trên người trở nên khủng bố hơn, giống như là thay đổi thành một người khác vậy.
Phía sau Hùng Sơn Quân là hổ báo sài lang, tinh quái sông núi, yêu ma quỷ quái.
Trong nhất thời, trong tầm mắt Diệp Lâm, trên trời dưới đất, những chỗ có thể thấy được đều là yêu tà.
Yêu ma quỷ quái sống lại giống như thủy triều bao vây kín mít Diệp Lâm…
“Xuất hiện!”
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
Giờ phút này, Khâm Thiên Giám, lầu ngắm sao.
Một ông cụ vui mừng tới mức khóc thành tiếng.
“Đêm trắng!”