Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Tần Tịch Dao có chút khó hiểu: “Vậy chúng ta đi đâu chém rồng? Tần Lĩnh lớn lắm…”

Tần Lĩnh bắt nguồn từ phía tây Côn Lôn, kéo dài qua Lũng Nam, đến phía đông núi Đại Biệt và dãy núi Trương Bát, trải qua ba tỉnh và là đường ranh giới của lưu vực Trường Giang, Hoàng Hà.

Nếu chỉ dựa vào lái xe chạy lang thang khắp nơi thì chắc là phải chạy cả tháng cũng chưa xong, nói gì đến tìm kiếm tung tích rồng.

“Không sao.” Diệp Lâm nói: “Tôi có cách tìm rồng. Cô chỉ cần chạy xe theo hướng mà tôi chỉ là được rồi.”

Một trong các kỹ năng thuộc Đồ Long Thuật là tìm rồng. Đây chính là năng lực nhập môn cơ sở nhất trong Đồ Long Thuật.

Nếu không, ngay cả rồng cũng tìm không thấy thì nói gì đến chém rồng?

“Tầm long thập vạn khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan.”

Diệp Lâm nhìn ra xa xa, tìm kiếm nơi có khí rồng.

“Tiên tầm long khí thức chính long, khước thị chi long quan viễn ứng.”

“Tiếp tục chạy về phía nam!”

Nghe thấy Diệp Lâm lẩm bẩm rồi chỉ huy, Lục Cảnh Sinh ngồi một bên rất là khâm phục.

“Diệp chiến thần, anh thần thật đấy, giống như cái gì cũng biết vậy!”

Diệp Lâm không hề khiêm tốt, gật đầu nói: “Đúng là cái gì cũng biết!”

Tần Tịch Dao lái xe lại có chút khó hiểu: “Anh Diệp, cái câu mà anh lẩm bẩm lúc nãy là ‘tầm long, phân kim xem triền sơn’ mới đúng mà?”

“Tôi nhớ rõ gia tộc tôi từng mời thầy phong thủy, lúc tìm kiếm phong thủy bảo địa để chôn cất đã nói như vậy.”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Đây chính là cách tìm rồng cơ sở nhất, chỉ là đời sau không có rồng, mới bị thầy phong thủy mượn dùng, diễn biến ra phương pháp ‘tầm long, phân kim, điểm huyệt’.”

“Phương pháp này có thể tìm được nơi long hưng, chính là phong thủy bảo địa mà người ta hay nói. Chôn cất ở nơi này có thể gieo phúc cho con cháu, vậy nên phương pháp kia dần trở nên nổi tiếng.”

Tần Tịch Dao nghe vậy thì cảm thán là mở rộng tri thức.

“Hóa ra là thế!” Lục Cảnh Sinh giật mình: “Nơi long hưng chính là một mảnh đất tốt, dù là xây nhà ở hay là chôn cất đều sẽ là lựa chọn hàng đầu.”

Diệp Lâm lại nói: “Có điều hiện giờ rồng âm xuất hiện, chôn cất ở đó sẽ mang đến rất nhiều xui xẻo.”

“Nếu tôi đoán không sai thì các thôn bị hồn rồng hại có mộ tổ tiên ở những nơi con rồng âm kia thường qua lại, vậy nên mới bị hại.”

Nghe vậy, Tần Tịch Dao thay đổi sắc mặt: “Nghiêm trọng vậy sao? Tổ lâm nhà họ Tần chúng tôi cũng ở gần đó!”

Diệp Lâm nói: “Không sao, dù sao tôi cũng sẽ chém chết con rồng âm kia.”

Sau đó, Diệp Lâm tiếp tục chỉ đường đi về phía nam.

Đến khi trời tối, bọn họ đi xe tới gần mép đầm lầy.

Đột nhiên có gió thổi mạnh, không khí trở nên vô cùng quỷ quyệt.

Diệp Lâm vội vàng đi xuống xe, quan sát kỹ xung quanh.

“Tầm long vọng khí tiên tầm mạch… Dạ vọng vân nghê sinh xử mịch!”

Bên trong bóng đêm, khí rồng mờ mịt lặng lẽ thổi từ xa đến gần, xen lẫn một ít chân khí còn sót lại của cao thủ.

Hơi thở của người và rồng trộn lẫn vào nhau lan tràn ra xa.

Rõ ràng là có người tìm được nơi này trước bọn họ.

“Ở bên kia!”

Diệp Lâm tập trung nhìn kỹ, cảm nhận được một luồng âm sát khí khủng bố bay lên cao, dường như là phá tan trói buộc nào đó, chạy loạn xạ khắp nơi.

Thấy vậy, Diệp Lâm vội vàng dùng Dẫn Long Quyết, dẫn một đống hồn rồng đang tán loạn khắp nơi về phía mình.

Sau đó, anh sẽ dùng Thúc Long Chú trói chặt nó.

Cùng lúc đó, ở sâu trong Tần Lĩnh, trải qua một ngày một đêm tìm kiếm, đám người Hoa Sơn cuối cùng cũng tìm thấy hồn rồng, đồng thời dùng kiếm trận Hoa Sơn bao vây.

“Nghiệt súc!”

“Còn không mau chịu trói! Mơ tưởng trốn thoát hả?”

Chưởng giáo Hoa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão Hoa Sơn đứng đúng vị trí của mình để giữ kiếm trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK