Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải đâu, anh Hầu.” Nghiêm Bất Khí ngạo nghễ nói: “Theo tôi thì đây là ‘gió xuân thoả chí ngựa phi, xem hoa cho hết trọn ngày Trường An’*.”

“Là chờ đến mây tan thấy trăng sáng; là nghìn vạn cây hoa lê nở rộ!”

“Là ‘lên cao đỉnh chót vót, thấy núi quanh nhỏ bé’**!”

(*) Bản dịch thơ Đăng Khoa Hậu của Nguyen gia Dinh.

(**) Bản dịch thơ Vọng Nhạc của Nguyễn Công Tuấn.

Nghiêm Bất Khí nói một cách hùng hồn. Hầu Quán Quân ở bên cạnh nghe mà khen ngợi liên tục.

“Anh Nghiêm, vẫn là người làm công tác văn hóa các anh nói chuyện dễ nghe!” Hầu Quán Quân cười nói: “Tiếc là tôi không có văn hóa, chỉ biết dùng một câu trời ơi để cảm thán thôi.”

Nghiêm Bất Khí ngâm thơ làm phú, thấy đối phương không hiểu, bèn đổi sang đề tài khác, nhắc đến dị tượng đêm trắng tối qua.

“À phải rồi anh Hầu, tối qua anh có để ý thấy dị tượng đêm trắng hay không?”

Nghe vậy, Hầu Quán Quân lắc đầu nói: “Cứ nghĩ đến hôm nay được cưỡi ngựa dạo phố, tôi liền kích động mà ngủ say sưa, không để ý thấy dị tượng gì hết.”

“Hầy, vậy là anh Hầu chịu thiệt lớn rồi!” Nghiêm Bất Khí tiếc nuối nói: “Anh biết người ngoài giải thích dị tượng tối qua thế nào không?”

Hầu Quán Quân lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Là bởi vì hai người chúng ta đỗ Trạng Nguyên, là Văn Khúc Tinh và Võ Khúc Tinh hạ phàm mới dẫn đến dị tượng.” Nghiêm Bất Khí giải thích theo cách hiểu của mình.

“Trời ơi, chúng ta ghê gớm vậy sao?” Hầu Quán Quân giật nảy mình: “Văn Khúc Tinh, Võ Khúc Tinh là gì vậy?”

Nghiêm Bất Khí cạn lời với anh ta luôn rồi, thầm nghĩ sao mình lại cùng nổi tiếng với một tên võ phu thô tục như anh ta chứ, thật sự là rất mất mặt.

Nghĩ đến sau này mình còn phải làm quan cùng triều với anh ta, thậm chí bị điều đi cùng một cơ quan với anh ta, Nghiêm Bất Khí liền cảm thấy đau đầu.

Nhắc đến võ phu, trong đầu Nghiêm Bất Khí lập tức hiện ra một đoạn trí nhớ đau dữ dội không thể nào quên được.

Đó là mối nhục trong cả cuộc đời anh ta, dù có muốn quên cũng quên không được.

Hai người đều là võ phu, có điều người kia hiểu một chút cầm kỳ thi họa, không tệ lắm khi so với tên Võ Trạng Nguyên trước mắt này.

Nghiêm Bất Khí đang nghĩ nghĩ thì chợt nhìn thấy khuôn mặt khó quên được xuất hiện trong đám người.

“Ơ? Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm?”

Nghiêm Bất Khí vội vàng dụi dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm người rồi.

“Diệp… Diệp Lâm?” Nghiêm Bất Khí nhìn kỹ rồi không thể không tin rằng người trước mắt chính là Diệp Lâm mà anh ta vừa mới nhớ đến: “Là anh thật hả?”

Đúng là ma quỷ, nhớ tới là thấy người!

“Ha ha!” Diệp Lâm cười chắp tay nói: “Bất Khí, chúc mừng nha!”

Thấy vậy, Nghiêm Bất Khí siết dây cương dừng ngựa lại, chắp tay cười nói với Diệp Lâm đang đứng trong đám người: “Là anh hả, anh Diệp, đã lâu không gặp rồi!”

Nghiêm Bất Khí của hiện giờ gặp lại Diệp Lâm, tuy còn có chút bóng ma tâm lý, nhưng nói đến cùng hiện giờ mình đã trở nên tốt hơn rất nhiều, cảm giác ám ảnh ngày ấy cũng đã hết sạch.

Nghiêm Bất Khí từng thua thê thảm trong tay Diệp Lâm, đúng là đã tỉnh ngộ rồi.

Có điều hôm nay, anh ta đỗ Trạng Nguyên, anh ta cảm thấy mình sống lại rồi.

Trong mắt anh ta, sự chênh lệch hiện giờ của hai người họ giống như là người trên ngựa người dưới ngựa, khác nhau như trời với đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK