Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, Tư Đồ Nhật Thăng nhảy xuống lầu ngắm sao, bóng dáng biến mất trong đêm trắng.

Các thành viên còn lại cũng noi theo nhảy xuống từ trên cao.

Cùng lúc đó.

Bên ngoài phủ quốc sư.

Phó quan Ân Hồng Trang của đội cận vệ Yến Kinh tận mắt nhìn thấy Kim Lũ Y bị đội thị vệ tuần tra bắt đi.

Ân Hồng Trang định đi ngăn cản, nhưng bị Kim Lũ Y ra hiệu cho dừng lại.

Cô ta hiểu ý của Kim Lũ Y. Kim Lũ Y bảo mình đừng xúc động, cứ tiếp tục ở lại đây điều tra cho rõ ràng toàn bộ vụ án.

Đúng lúc này, một màn không thể tưởng tượng xuất hiện.

Trời… trời sáng?

Ân Hồng Trang giật nảy mình, thậm chí cảm thấy là mình hoa mắt rồi.

Sao trời lại sáng lúc nửa đêm vậy?

Nhưng mà, sau khi lặp đi lặp lại xác nhận thời gian, Ân Hồng Trang không thể không tin một màn khác thường lại quỷ dị trước mắt là sự thật.

Cùng lúc đó, bên trong phủ quốc sư, sóng ngầm dâng trào, dường như có một luồng lực lượng đang rục rịch bùng nổ.

Ầm!

Ân Hồng Trang còn chưa kịp phản ứng thì cổng lớn phủ quốc sư đã bị mở ra.

Một đám sinh vật là người lại không phải là người đổ xô ra ngoài, chạy về một phía.

Ân Hồng Trang núp trong góc, tận mắt nhìn thấy tất cả, vội vàng bụm chặt miệng lại, không dám thở mạnh vì sợ đám quái vật kia nghe thấy.

Một lát sau, bên trong phủ quốc sư lặng ngắt như tờ, không còn một bóng người.

Ân Hồng Trang không kịp nghĩ nhiều, lập tức vọt vào bên trong, phát hiện bên trong nơi nơi bừa bãi, giống như là bị bọn trộm cướp sạch sẽ.

Đừng nói một bóng người, ngay cả cây cỏ hoa lá trong sân sau và núi giả cây kiểng quý giá cũng biến mất, vườn hoa trở thành một đống đổ nát hoang tàn.

“Chuyện này… là sao vậy?”

Ân Hồng Trang lang thang trong phủ quốc sư trống trải, vẫn chưa kịp hồi hồn từ cơn chấn động ban nãy, không thể hiểu nổi những gì vừa xảy ra.

“Mình đang nằm mơ đấy hả? Mọi thứ trong đêm nay… là sao vậy?”

Ân Hồng Trang đi đi rồi chợt nghe thấy tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến từ chỗ cách đó không xa.

Ân Hồng Trang giật mình, tưởng rằng có quỷ.

Sau đó, cô ta đi về phía phát ra tiếng nói.

Cuối cùng, ở một chỗ bỏ hoang trong sân sau, trong một cái giếng bị tảng đá chặn lại, cô ta nghe thấy tiếng cầu cứu từ bên trong.

Có người bên dưới hả?

Ân Hồng Trang đẩy mạnh tảng đá ra, lại không nhích được chút nào.

“Bên trên có phong ấn…” Người dưới giếng dường như cũng cảm nhận được có người bên trên, vậy nên lên tiếng nhắc nhở: “Phải phá vỡ phong ấn mới được…”

Ân Hồng Trang nhìn kỹ thì thấy trên tảng đá chặn miệng giếng có vẽ hoa văn quỷ dị.

Tuy rằng cô ta không hiểu hoa văn, nhưng mà mơ hồ cảm nhận được có một luồng lực lượng bám trên hoa văn.

Vậy nên, Ân Hồng Trang rút đao chém liên tục, phá hủy hết hoa văn.

Sau đó, cô ta đá ra một đá, dễ dàng đá văng tảng đá.

“Mau… cứu tôi…”

Người dưới giếng yếu ớt cầu cứu.

“Ông là ai vậy?” Ân Hồng Trang cẩn thận hỏi.

“Haizz… Tôi nói ra chắc là cô không tin… Tôi…” Ông ta thở dài, đau khổ nói: “Tôi là quốc sư đương triều, bị yêu nhân làm hại, nhốt trong giếng cạn, đã vài năm không thấy mặt trời rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK