Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Ngọn lửa lập tức bao phủ thân hình Huyết Điêu.

Trong chớp mắt, cả ngọn núi dường như đều bị bỏng cháy hòa tan.

Giao long phun lửa liên tục, dùng ngọn lửa áp chế Huyết Điêu.

Một lát sau.

Một luồng hàn khí đột nhiên bắn ngọn lửa ra.

Hóa ra là Huyết Điêu dần dần khôi phục, dùng hàn khí trong miệng ngăn cản thế công dữ dội của ngọn lửa.

Ngay sau đó…

Một nửa băng sương, một nửa ngọn lửa!

Hai lực lượng khắc chế lẫn nhau dây dưa với nhau trên không trung.

“Wao! Trông hoành tráng quá đi!” Hoa Quốc Đống đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía vòm cầu ngọn lửa dung hợp băng sương kéo dài qua hai ngọn núi.

“Có điều, dù là hai đánh một thì dường như Huyết Điêu cũng có phần thắng nhiều hơn.” Hoàng Long cảm thấy rất sùng bái thực lực của Huyết Điêu.

“Huyết Điêu sống ở núi Trường Bạch lâu hơn đám cổ võ giả núi Trường Bạch, không phải là linh thú bình thường.” Ngô Nhạc nói: “Có điều, ông nội tôi nói nó sống lâu lắm rồi, sắp không được rồi.”

Lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì thế cân bằng bên dưới đột nhiên bị phá vỡ.

Huyết Điêu vốn dĩ đang chiếm một chút ưu thế dần dần yếu đi, lực lượng hàn khí khi có khi không.

Còn ngọn lửa trong miệng giao long thì càng lúc càng lớn.

“Ha ha ha ha…” Chim La Sát lớn tiếng cười nói: “Con chim ngu ngốc! Mày tưởng tao bị đánh tan nhiều lần như vậy để làm gì?”

“Mỗi lần mày đánh tan tao một lần, thi khí trong tao cũng sẽ nhân cơ hội xâm nhập vào trong cơ thể mày!”

“Có phải là bây giờ mày đang cảm thấy cả người bủn rủn hay không? Đó là vì thi khí của tao đã bắt đầu ăn mòn nội tạng của mày rồi, không bao lâu nữa mày sẽ biến thành một con chim chết!”

Phù!

Giây tiếp theo, giao long lại phun lửa bao phủ Huyết Điêu, đánh bay Huyết Điêu lên trên vách núi.

Lực lượng đánh ra từ ngọn lửa cực mạnh, gần như khiến cả ngọn núi đều rung chuyển.

Lần này Huyết Điêu bị thương nặng, lại còn là nội thương, có thể nói là dậu đổ bìm leo.

“Ha ha… Tới lúc ăn rồi!”

Thấy Huyết Điêu hơi thở thoi thóp, chim La Sát chuẩn bị đi ăn.

Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng ngăn cản: “Thôi bỏ đi!”

“Thả nó đi đi! Đừng lấy mạng nó!”

Nói cho cùng thì người có thù với mình là đám cổ võ núi Trường Bạch, không có liên quan gì đến linh thú núi Trường Bạch.

“Huyết Điêu, mày đi đi!” Diệp Lâm nói với Huyết Điêu: “Tao và mày bèo nước gặp nhau, đến đây thôi được rồi.”

Chim La Sát nghe vậy thì hơi thất vọng.

Còn Huyết Điêu nghe vậy thì rít gào một tiếng thê lương, dường như không biết cảm ơn lòng nhân từ của Diệp Lâm.

Sau đó, Huyết Điêu bay lên trên không trung, lượn ba vòng quanh ngọn núi giết chết đám cổ võ giả.

Tiếp theo, nó rơi thẳng xuống dưới, đâm vào một vách núi.

Ầm!

Một tiếng va chạm to lớn vang lên.

Huyết Điêu tự mình đâm lên vách núi để tự sát.

“Trời ạ…”

Chuyện xảy ra rất đột nhiên, cho nên không ai ngờ được.

Cho dù là Diệp Lâm muốn ra tay cứu cũng không cứu kịp nữa rồi.

“Ây da… Không ngờ Huyết Điêu lại có khí phách như vậy!”

“Rõ ràng đã thả nó đi rồi, sao còn lựa chọn tự sát cơ chứ?”


“Có lẽ là người ở đây chết hết rồi, nó cũng không muốn sống một mình?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK