Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy nên đệ tử Hoa Sơn đời sau hay gọi nó là “vượn tôn”.

Nó có địa vị cao quý, thực lực mạnh mẽ, không chỉ có mạnh hơn các đời chưởng môn, mà còn mạnh nhất đương thời.

Đương nhiên, còn có lời đồn khó tin hơn nữa là vượn tôn chính là kẻ sáng lập Hoa Sơn.

Có rất nhiều phiên bản được truyền lại, nhưng vì thời gian trôi qua lâu lắm rồi, không thể nào kiểm chứng được.

Chỉ biết rằng mỗi khi Hoa Sơn gặp nguy hiểm, vượn tôn đều sẽ ra tay giúp đỡ, trở thành chỗ dựa lớn nhất của Hoa Sơn.

Giờ phút này, thấy vượn tôn đột nhiên xuất hiện đánh nhau với rồng âm, đám người Hoa Sơn đều cảm thấy yên tâm.

“Vượn tôn ra tay, vậy là chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi!”

Bọn họ còn đang lo lắng rồng âm chạy thoát gây họa khắp Tần Lĩnh lẫn Đại Hạ.

Bây giờ xem ra là không cần phải lo lắng… Chỉ là một con rồng âm mà thôi!

Lúc này, dù trời có sập xuống thì vẫn còn có vượn tôn chống.

“Đây chính là con vượn già Hoa Sơn đấy hả?” Thấy vậy, Thiên Cơ Tử âm thầm giật mình.

Thời còn trẻ, ông ta từng may mắn được gặp nó một lần. Không ngờ thoáng cái đã sắp trăm năm, nó vẫn mang phong thái như cũ, còn ông ta thì đã già rồi, hâm mộ chết mất thôi.

“Ông nội, chẳng lẽ con quái vật kia chính là thần thú hộ sơn sánh vai với Huyền Quy của Võ Đang, Thừa Hoàng của Thiên Sơn, Khai Minh Thú của Côn Lôn đấy hả?” Ngô Nhạc cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Lúc này, đám người Diệp Lâm cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy con quái vật khổng lồ màu trắng kia.

Lục Cảnh Sinh và Tần Tịch Dao chỉ ngạc nhiên cảm thán với vóc dáng của nó, không ngờ trên thế gian này lại có một con quái vật khổng lồ như thế.

Còn Diệp Lâm thì lại ngạc nhiên với thực lực khủng bố bùng nổ trong chớp mắt của con vượn, gần như bắt chẹt cả con rồng âm trong lòng bàn tay.

“Đi! Mau đi xem!”

Đám người Hoa Sơn, hai ông cháu Thiên Cơ Tử và ba người Diệp Lâm đều chạy nhanh về phía hai con thú đánh nhau.

Lúc bọn họ chạy đến gần, lại nghe thấy một tiếng gào to chấn động đất trời, chấn đến mức đau lỗ tai.

Ngay sau đó, cự vượn một tay nắm đầu rồng, một tay nắm đuôi rồng, dùng sức xé rách ra.

Phụt… máu tươi đầy trời!

Con rồng âm khổng lồ bị cự vượn xé ra làm hai, hai khúc mình rồng vẫn còn vặn vẹo vì đau đớn, cuối cùng lại bị cự vượn nuốt sống từng ngụm từng ngụm vào trong bụng.

Đám người Diệp Lâm vừa đến liền thấy một màn đẫm máu kia, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.

Diệp Lâm muốn chém rồng là phải dùng Đồ Long Thuật. Còn cự vượn trước mắt thì chỉ dùng tay không xé sống rồi nuốt tươi thôi.

Có thể thấy rõ ràng sự chênh lệch giữa hai bên.

“Không hổ là vượn tôn! Thế mà lại có thể xé sống nuốt tươi con rồng âm khó nhai kia!” Đám người Hoa Sơn vừa giật mình vừa cảm thán.

“Con rồng âm kia ở trong tay cự vượn giống như là một con cá chạch! Thực lực của nó khủng bố quá đi!” Cháu trai Ngô Nhạc của Thiên Cơ Tử ngửa đầu lên nhìn, mặt mày tràn đầy vẻ kinh sợ.

“Lớn quá đi…” Lục Cảnh Sinh nhìn thấy nửa người dưới của cự vượn, trên mặt hiện lên vẻ chấn động.

Giờ phút này, ngay cả La Sát điểu mà Diệp Lâm thu phục cũng thầm than đáng tiếc, không chừa cho nó một chút thịt rồng nào.

“Mày ăn thi thể một vạn tông sư còn chưa đủ sao?” Diệp Lâm cạn lời luôn rồi.

“Nhưng đó là rồng nha!” La Sát điểu nói: “Tôi chưa được ăn rồng!”

Khoảnh khắc mọi người đắm chìm trong cơn chấn động, cự vượn quay lại nhìn mọi người, mở miệng gào lên một tiếng, giống như đang trách chỉ một chuyện nhỏ thôi mà cũng làm phiền mình ra tay.


Ngay sau đó, cự vượn bật người nhảy lên, biến mất ở chỗ sâu trong Tần Lĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK